Tháng 11, thời tiết tại New York lạnh đến thấu xương, tuyết trắng xóa làm phủ kín cả đường phố. Dưới những toà cao ốc cao chọc trời là hình ảnh của dòng người nô nức càng khiến cho thành phố trở nên xa hoa và tráng lệ hơn bao giờ.
Người đàn ông trẻ đeo kính râm quần áo có chút lộn xộn ngồi vắt chân một cách tùy ý nhìn ra ngoài cửa kính của tòa khách sạn. Trên đùi là màn hình hiển thị dòng chữ thông báo " Quý khách đã đặt vé máy bay thành công, chuyến bay sẽ khởi hành lúc 6:00 P.M - điểm đến: Thượng Hải " Hắn nhìn vào dòng chữ, lộ ra ý cười trào phúng, vài giây sau liền ném điếu thuốc vừa hút vào gạt tàn rồi đứng dậy.
...----------------...
" Mẹ ơi, con về rồi"
Dạo này thời tiết có đôi chút thất thường, sáng thì mưa xong đến chiều lại nắng. Hôm nay Cố Ngữ về trễ hơn mọi hôm vì ở lại trực nhật lớp học, vả lại nhà cũng khá xa trường nên về đến nhà cũng đã gần 6 giờ tối. Cả người cô bây giờ toàn mùi mồ hôi trông cực kỳ bẩn, Cố Ngữ thầm mắng trong lòng.
Nhà của Cố Ngữ có thể được coi là thuộc diện khá giả, bố mẹ đều là người có học thức nên cuộc sống vô cùng no đủ mặc dù không phải thực sự giàu có. Cạnh nhà cô là hàng xóm Hoắc, Cố Ngữ chỉ nhớ được rằng từ hồi nhỏ cả hai gia đình đã rất thân với nhau. Bình thường cô hay sang chơi với ông bà Hoắc và chú chó Hắc Bạch đáng yêu màu trắng ở ngay biệt thự bên cạnh nên từ lâu đã xem họ là gia đình của mình.
Tuy đã về đông nhưng Thượng Hải vẫn còn đọng lại đâu đó là cái oi bức của mùa hè, ban đêm nhưng lại mang đến cảm giác đôi chút nóng nực. Nhà Cố Ngữ ở trong khu quy hoạch dành cho nhà biệt thự cách phố tầm 50m nên khi ra ngoài cũng mất 5 - 7 phút. Khi đi ra khỏi cổng nhà, cô có lướt nhìn sang nhà bên cạnh xem ngủ chưa thì bất ngờ vô tình đụng trúng ánh mắt của một người đứng trên ban công lầu hai của nhà bên cạnh nhìn xuống dưới.
Nhìn rõ thì đây là một người đàn ông, trông khá trẻ nhưng khi Cố Ngữ đối diện với ánh mắt đó lại khiến cho cô có một áp lực vô hình. Trong lòng lập tức sinh ra 1 loại cảm giác khó nói, rõ ràng nhà của bác Hoắc đâu có người nào như vậy. Suy nghĩ ngắn này của cô chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất, cũng chỉ nghĩ đây chắc là họ hàng xa đến chơi nên cũng không để ý nhiều mà rời đi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, điếu thuốc lá trên tay đã tắt ngấm từ khi nào không hay nhưng đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông vẫn dán chặt trên người cô gái bên dưới đang bước đi. Đôi môi của hắn khẽ cong lên với ý tứ sâu xa, hắn tùy tiện ném
điếu thuốc ra ngoài ban công rồi thong thả bước vào trong.
Cứ hai tháng ông bà Cố và Hoắc lại có bữa ăn cùng nhau để gắn kết tình thân hai bên. Thừa dịp được nghỉ học hôm nay nên Cố Ngữ liền sang bên nhà bác Hoắc để phụ nấu nướng, tuy nói là phụ nhưng thực chất cô lại làm vướng tay chân hơn nên mẹ Cố liền đuổi cô lên nhà chơi cùng Hắc Bạch.
" Tiểu Hắc đang yêu của chị ơi, ngoan đến đây ôm ôm nào~"
Cố Ngữ đi đến bên chú chó lông trắng đáng yêu, dùng lời ngon ngọt để được ôm nhưng Hắc Bạch lại nghịch ngợm không muốn mà dùng 4 chiếc chân ngắn của mình lập tức chạy thật nhanh lên lầu. Lúc đang đuổi nhau thì bất ngờ có một bàn tay bắt lấy chú chó khiến cho Cố Ngữ đột ngột dừng lại.
" Hắc Bạch, rất ồn ào!"
Chú chó vừa ban nãy còn rất nghịch ngợm nhưng khi ở bị bàn tay người này nhấc lên lại có vẻ rất sợ hãi. Giọng nói trầm thấp của Hoắc Trọng Niên mang theo ý bất mãn liếc con vật nhỏ trong tay rồi nhìn sang Cố Ngữ.
Cô gái nhìn người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ đây chính là người đàn ông tối hôm qua. Anh mặc một chiếc áo ngắn tay đơn giản cùng chiếc quần âu màu đen nhưng cũng đủ toát lên khí chất của người quyền quý. Gương mặt cương nghị với ngũ quan tinh tế như phác ra từ trong tranh, và đặc là đôi mắt. Cố Ngữ nhất thời bị vẻ đẹp trai của anh làm cho đứng hình, đến khi 4 mắt chạm nhau mới có thể quay trở lại hiện tại.