Chuyên cơ riêng hạ cánh xuống bãi đáp khuất trong một dãy núi cách xa trung tâm.
Trịnh Văn vừa đặt chân xuống bãi đậu của căn cứ riêng của mình, thì đã thấy tiến sĩ cùng người phụ tá đang đứng đợi ở đó.
Hắn nhanh chóng bế Linh trên tay và chạy về phía họ.
Linh vẫn còn nằm bất tỉnh trong tay hắn, cơ thể nóng ran nhưng bên ngoài da lại có mồ hôi lạnh tuôn rơi.
Trịnh Văn nóng ruột nóng gan, nhìn thấy gương mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ của cô ấy, hắn không khỏi xót xa.
“Tiến sĩ, ông phải làm gì thì làm, đừng để chuyện gì xảy ra với cô ấy.” Hắn không dám chậm trễ, liền theo sau tiến sĩ vào trong.
Thư ký Jay chỉ có thể ở lại trên phi cơ, đây được xem là bí mật cấp cao, với vị trí thư ký thì Jay chỉ có thể xem như không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Vừa vào tới phòng thí nghiệm, đầu tiên, Linh được đặt lên một cái giường thép lớn kết nối với nhiều dây điện và máy móc.
Tiến sĩ tiến hành quét não và kiểm tra cơ thể của cô trước.
Tiến sĩ bật công tắc và máy móc bắt đầu hoạt động.
Một ánh sáng màu xanh lơ bao phủ lấy Linh, rồi từ từ chuyển dần sang màu trắng.
Các dữ liệu bắt đầu hiển thị trên màn hình.
Người trợ lý đẩy một bồn chứa cơ thể mới lại, thành thục gắn các mớ dây nhợ hỗ trợ chuyển đổi thêm vào cơ thể của Linh đang ở trên giường kia.
Lúc này, Linh vẫn còn phảng kháng yếu ớt, khuôn mặt chịu đau đớn không khỏi nhăn lại vì mớ dây kia gây ra.
Trịnh Văn đứng ở trên phòng quan sát, mắt dán vào mỗi công đoạn diễn ra bên trong.
Quá trình này hắn đã được xem hành trăm lần.
Gần đây cơ thể Linh càng được hoàn thiện nên tần số cần thay cơ thể giãn ra rất nhiều, nếu là trước kia thì cách vài ngày thì đã phải đi thay.
Đến giờ, lần gần đây nhất mà Linh phải đổi sang cơ thể khác là hơn 6 tháng trước.
Theo dự đoán củ tiến sĩ thì phải đến 2 tháng nữa mới cần thay cơ thể, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện này.
.
.
.
Rất nhanh, tiến trình thay mới cơ thể đã sắp hoàn thành, tạm thời chỉ còn vài công đoạn cuối.
Tiến sĩ giao lại cho người trợ lý, còn mình thì đi lên phòng chờ, tiến sĩ muốn thông báo cho Trịnh Văn biết kết quả mà hắn vừa có được.
“Marc, tôi có tin không hay cho cậu.” Tiến sĩ nói với giọng trầm ổn.
Ông ta dường như cũng đang thăm dò cảm xúc của hắn.
“Tiến sĩ, có chuyện gì sao? Cô ấy có sao không?” Trịnh Văn vẫn giữ nét mặt cứng rắn, lạnh lùng.
“Cậu yên tâm, cô ấy đã qua được giai đoạn nguy hiểm rồi.
Nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần để nghe điều này.” Tiến sĩ nói và nhìn vào mắt hắn.
“Tiến sĩ, ông hãy nói đi.”
“Marc à, theo như kiểm tra của tôi, cơ thể cũ của cô Linh có biểu hiện của việc ...mang thai."
"Gì chứ?!"-Trịnh Văn nghĩ rằng tai mình có vấn đề khi nghe thấy hai từ mang thai.
"Nhưng do cơ thể đó không phải là cơ thể tự nhiên, nên cái thai đó đã bị cơ thể xem như một vật thể lạ mà bài trừ ra ngoài.
Cậu có hiểu ý tôi không?” Tiến sĩ nói với giọng nhẹ nhàng.
Trịnh Văn nghe xong như người mất hồn, họ đã có con với nhau ư? Làm sao có thể được.
"Chuyện này là sao, không phải lúc đầu nghiên cứu đã chỉ ra rằng cơ thể nhân tạo thì không thể mang thai sao?!"
Trịnh Văn nghiến răng đọc bảng báo cáo mà bác tiến sĩ vừa đưa cho hắn.
"Còn nữa, theo như báo cáo, việc mang thai chưa phải yếu tố trọng yếu làm cho cơ thể bị ảnh hưởng, mà còn là do một lý do khác.
Tôi đã kiểm tra lại ký ức gần đây nhất của cô ấy.
Cậu hãy xem và tự hiểu nhé!"
Tiến sĩ bật lên đoạn ghi hình ký ức lấy được từ não của Linh lên màn hình lớn.
Hình ảnh một người phụ nữ hút thuốc lá xuất hiện, hình như Trịnh Văn có biết qua người kia, cô ta từng học chung trường với hắn.
Nhưng đó là chuyện của mấy chục năm về trước.
Hiện giờ phải gọi cô ta là Lương nhị phu nhân mới phải.
Và cô ta cùng Linh đã nói chuyện riêng với nhau, họ nhắc đến người con gái đó-mối tình đầu của hắn.
.
.
.
Đoạn ký ức ghi lại cảm xúc của Linh ngay tại thời điểm đó.
Thanh hiển thị nhịp tim tăng cao, hơi thở gấp gáp.
Đau đớn, mất mát, cảm thấy bị vừa dối.
Tinh thần của Linh chịu đã kích hớn, tổn thương khiến cô đau đầu, khó thở, cơ thể vì cơ chế tự vệ mà bắt đầu có biểu hiện bài trừ ý chí hiện tại của chính nó.
Linh chỉ khao khát được sống hạnh phúc cùng Trịnh Văn, nhưng sự thật khiến lý tưởng của cô bị phá tan tành.
Cô cảm giác bản thân chẳng khác gì một bản sao, một người thay thế, một bóng ma đang ám ảnh hắn.
Cô bị trói buộc trong chính cơ thể này, một diện mạo giống với người mà hắn yêu.
Hắn yêu cô hay là chỉ yêu gương mặt này.
Một suy nghĩ của cô lóe trên: cô phải rời khỏi Trịnh Văn.
.
.
.
.
.
Tay Trịnh Văn cuộn lại thành nấm đấm, gân máu nổi lên vì hắn siết chặt bàn tay.
Ánh mắt đỏ ngầu đầu đáng sợ.
Hắn như hóa điên, cô muốn rời bỏ hắn.
Trong khoảnh khắc, hắn như trở về thời điểm đó.
Thời điểm mà mối tình đầu thuần khiết kia đã phản bội lại tình yêu của hắn, cô ta lựa chọn bỏ mặc tình yêu này, bỏ mặc hắn, phủi tay như đoạn tình cảm đó chưa hề tồn tại.
Thật tàn nhẫn.
Nhưng thật đáng tiếc, cô ta đã kết thúc cuộc đời trong cuộc sống bần hèn, trong ngọn lửa năm đó đã thiêu ruội cả căn nhà và người phụ nữ đã bỏ rơi hắn.
"Ông biết phải làm gì chưa? Xóa nó đi! Không được truyền sang cơ thể mới!"
Mắt Trịnh Văn đầy cương quyết, gương mặt giận dữ lại lấp ló chút hoảng sợ trong đó.
Câu chuyện đó là thứ mà Trịnh Văn muốn chôn vùi mãi mãi.
Hắn không hề chần chừ trước việc lựa chọn này.
Hắn muốn giữ Linh bên cạnh mình và hắn sẽ làm mọi cách để thực hiện nó, thậm chí có là cách xấu xa, tàn nhẫn nhất.
Người hắn tỏa năng một nguồn năng lượng u ám.
“Marc, tôi hiểu ý cậu.
Nhưng cậu phải biết rằng sự thật sớm muộn gì cũng sẽ được phơi bày.
Cậu có thể che giấu được một lần, hai lần, nhưng không thể che giấu mãi mãi.
Cậu có suy nghĩ kỹ chưa?” Tiến sĩ nói bằng giọng điệu nghiêm túc.
Đúng vậy, các mối quan hệ quanh hắn sẽ dần phơi bày, trừ khi Linh không tiếp xúc với họ.
Điều đó giống như việc cô lập Linh với thế giới vậy.
“Tiến sĩ, tôi đã quyết định rồi.
Tôi xin ông hãy làm theo ý tôi.” Trịnh Văn nói với giọng đầy kiên quyết.
Mắt hắn đã tối sầm, không rõ hắn đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt lạnh như băng kia khiến người ngoài phải khiếp sợ.
“Vậy thì tôi không có gì để nói nữa.
Cậu phải tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.
Tôi hy vọng cậu sẽ không hối tiếc sau này.” Tiến sĩ nói và lắc đầu.
"Tuy nhiên, vì ký ức này đã để lại ảnh hưởng lớn lên mạch ký ức, nên có thể sẽ gây xáo trộn ký ức, hoặc một số tác dụng phụ khác, nhưng tôi vẫn chưa thể đoán được đó là gì...."
"Ông cứ xóa đi, chỉ cần cô ấy không nhớ gì về việc này, còn lại tôi sẽ tự mình giải quyết."
Trước sự cứng đầu của hắn, tiến sĩ cũng bó tay, đành làm theo yêu cầu của hắn.
Tiến sĩ trở lại phòng nghiên cứu để tiếp tục quá trình còn lại.
Trịnh Văn đan tay mình lại, gân xanh nổi trên mu bàn tay to lớn.
Ánh mắt hắn nhìn xoáy vào cô gái hắn yêu ngập tràn nỗi thống khổ.
Hắn lẩm bẩm.
"Linh, em không được phép rời bỏ tôi.
Tôi không cho phép, không bao giờ!"