Không gian đen kịnh im phăng phắc như tờ, mọi thứ bị bao phủ bởi một màu đen vô cùng kỳ lạ, vừa u ám vừa lạnh lẽo vô tình.
Vì không gian tối nên cũng chẳng biết bản thân đang nhắm mắt hay mở mắt.
Thời gian vì thế cũng trở nên vô định hướng.
-Tinhhhh!
Có tiếng gì đó kêu lên, rồi một vệt sáng mở ra từ phía trên đỉnh đầu.
Sáng quá, Nhật An nheo mắt lại, không biết đó là gì.
Toàn thân cô bây giờ bị buộc chặt, không nhúc nhích được, dưới bụng còn truyền lên cơn đau thấu tận tâm can.
Miệng cũng bị người ta bịt lại, đầu óc thì mê muội khiến cô không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo trong cái không gian tối om này.
Vệt sáng kia thì ra là một cánh cửa lớn, vừa lúc đấy, cô cảm giác chỗ cô đang nằm được nâng cao lên, rồi nó di chuyển về phía cánh cửa đó.
Có một tốp người đang chờ sẵn bên ngoài.
Vùng sáng đối lập kia khiến mắt Nhật An nhức nhối, cô phải nhắm nghiền mắt để tránh nhìn trực tiếp vào đó.
"Từ Linh, khá lắm!"
"Cảm ơn Chủ tịch đã khen ngợi."
"Các người chờ gì nữa, tiếng hành đi, đừng để phí thời gian của ta!"
Nhật An lờ mờ nhận ra hai âm giọng kia.
Nhưng khi mắt cô vừa thích ứng được với tầng ánh sáng ấy, thì hai người đó đã tay trong tay đi ra cửa, người đàn ông đó tay trái còn khoác lên eo cô gái đó, kéo cô ta sát vào người mình.
................
Hôm đó, Từ Lâm vừa có văn kiện đề nghị gấp rút đến công ty chủ trì cuộc họp, nghe nói phe Đối nghịch đang có công tác chuẩn bị hội nghị khoe thành tích khoa học mới.
Từ Lâm muốn đưa Nhật An theo cùng, nhưng cô đã từ chối.
Cô không thích nơi đông người, càng không muốn làm phiền anh làm việc.
Từ Lâm đành để cô ở nhà, dặn dò có chuyện gì cứ liên lạc với anh.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Từ Lâm rời đi không lâu, Nhật An liền nghe tiếng gọi từ dưới vọng lên.
"Aaaaaa, chị ơi, có người đột nhập vào nhà! Cứu em!!!"
Đó là tiếng của Từ Linh.
Tức thì Nhật An đi nhanh ra xem thử.
Hành lang có vài người hầu đã bị vô hiệu hóa, ngã liệt dưới đất.
Không ổn rồi.
Nhật An liền chạy ra cầu thang, lén nhìn xuống, bên dưới không có người.
Nhật An liền nhẹ nhàng di chuyển, định bước xuống, thì bất chợt có một lực thúc mạnh vào lưng khiến cô không trụ vững nữa, cả cơ thể lăn thẳng xuống các bật thang, đập người mạnh xuống nền nhà.
"Aa!"
Nhật An đau đớn ôm lấy bụng dưới, cả người vô số vết bầm dập.
Dưới đùi bỗng có hơi ấm nóng chảy ra, Nhật An gắng gượng chồm người nhìn thì phát hiện thân dưới chảy rất nhiều máu.
Cô run rẩy bò dậy, muốn tìm cách gọi điện cứu hộ.
Nhưng sau cú rơi khi nãy, xương cốt Nhật An như rã rời ra, mỗi cử động đều vô cùng đau đớn.
Lúc đó, một chiếc giày cao gót đạp thẳng lên bàn tay đang cố vươn lên của Nhật An, dày xé bàn tay nhỏ nhắn.
"Aaa!" -Nhật An nhịn đau không được, khẽ rên, đau đáu nhìn lên người đó.
Cô gái kia khẽ cười khinh bỉ.
Cô tay ngồi xuống, cầm lấy cằm của Nhật An nâng lên.
"Nhật An à, ngày tàn của mày tới rồi!"
Vẻ mặt quỷ dị của Từ Linh có thể khiến bất cứ ai khiếp sợ, một cô gái nghiêng nước nghiêng thành sao lại trở nên đáng ghê tởm như thế.
Từ Linh ngoắc tay.
"Người đâu, còn chờ gì nữa? Đem vật thí nghiệm về!"
..............................
Đám người mang danh là nhà nghiên cứu quay quần xung quanh chiếc bàn kính Nhật An đang nằm.
Bọn họ bấm nút, các khóa trên người liền mở ra, nhưng 5 vị trí cổ, cổ tay, cổ chân thì vẫn giữ nguyên khóa.
Cơ thể của của Nhật An hoàn toàn lõa lồ trước mắt mấy chục gã đàn ông.
Nhật An uất ức không nói chuyện được, ánh mắt thành khẩn nhìn bọn người đó.
Nhưng bọn họ chỉ xem cô như một món đồ thí nghiệm, còn tùy ý đụng chạm lên da thịt để xem xét.
Nhật An bối rối muốn né tránh bàn tay của bọn họ, nhưng vì bị khóa nên cô chỉ có thể bất lực dưới tay họ.
Nhật An sợ hãi nuốt nỗi căm phẫn vào trong.
Nước mắt cứ thế tuôn ra
Xin các người, tha cho tôi đi....
"Cơ thể này, thật hoàn hảo, nghiên cứu này đúng là một bước nhảy vọt!"
Từng bàn tay liên tục sờ nắn khắp người, một lượt các bộ phận nhạy cảm của cô đều bị chạm vào, sự dơ bẩn ngập tràn trong tâm trí cô.
Đừng, không muốn, cô không cho phép họ làm những chuyện này, đây là cơ thể của cô mà.
"Mọi người xem ngày, bụng của cô ta..."
Người đàn ông đó đè vào vùng bụng của Nhật An khiến cô đau đến phát khóc.
Nhật An ra sức vùng ra khỏi cái ổ khóa, da thịt ở nơi bị khóa cứa vào ổ sắt đau rát không thôi.
"Mang thai ư? Thứ này có đầy đủ khả năng bình thường của con người nhỉ?"
Bọn họ hiếu kỳ siêu âm bụng cho Nhật An, vừa thay nhau bàn tán.
Một hồi, có người cất lời nhận xét.
"Xem kìa, cái thai này chết rồi!"
Vừa nghe xong câu nói đó, tim Nhật An như chậm lại một nhịp.
Cô quay qua nhìn tên đó.
Con cô không còn ư, các người nói gì vậy hả? Cô điên cuồng muốn bật dậy hỏi cho rõ ràng.
Nhưng mọi cố gắng của Nhật An đều bị kìm hãm lại.
"Tiến hành lấy bào thai đem đi xét nghiệm!"
"Được, nhanh tay nào, dù gì cũng là thai chết!"
Bọn họ định làm gì chứ? Nhật An hoảng sợ nhìn chăm chăm vào bọn họ.
Hai chân của Nhật An tức thì được tách rộng ra, để họ có thể dễ dàng quan sát vùng âm thất kia.
Tủi nhục cùng câm phẫn đong đầy trong tâm thức Nhật An, tầm nhìn vì nước mắt mà trở nên mờ căm.
Chỉ còn có tiếng động truyền lại giúp cô biết được ý đồ của bọn người đó.
Một người cầm ra một thiết bị để nới rộng âm thất.
Họ thô bạo nhét nó vào trong, làm cho vách thịt bị ép mở toang ra.
Nhật An đau đớn quằn quại, bất lực không thể làm gì được.
Sau khi ép vành hoa thất đủ rộng, họ thi nhau đưa các công cụ vào trong người Nhật An, hì hục thực hiện các thao tác.
Cô không thấy được họ đang làm gì, chỉ cảm nhận bên trong bụng rát đau, ruột gan như đảo lộn.
Tiếng cắt da cắt thịt lần lượt đọng lại bên tai đầy ám ảnh.
"Ưmmmmmmm ưmmmmmmmm ưmmmmmmm!!!!" - Đau đớn khiến cô kêu gào, nhưng âm thanh bị chặn lại chỉ phát ra những tiếng kêu thét không khác gì một con thú hoang.
Hô hấp cô ngắc quãng không đều, đôi khi gần như tắt thở.
Nhưng họ không quan tâm, vẫn tiếp tục tiến hành.
Bọn họ không có chút thương tiếc cuối cùng thành công ép lấy thai nhi trong bụng cô ra.
Đống máu từ người Nhât An nhanh chóng được thu lại vào một bình chứa.
"Chủ tịch có dặn, không được lãng phí máu của cô ta."
Nhật An quằn quại trên bàn kính, đau đến mất hết lý trí.
Các giác quan hoàn toàn tê liệt.
Cảm giác dưới bụng như thiếu mất một thứ gì đó.
Cơn đau xé da thịt khiến cô cảm giác như thân dưới đã nát tan, thịt máu lẫn lộn.
A, cảm giác này, thà cô chết đi còn hơn.
Nhật An ngất lịm đi, cơ thể mềm nhũn vô lực.
Cô gái yếu ớt thật không chịu nổi cơn thịnh nộ này.