Từ Lâm đeo chiếc mặt nạ bảo vệ lên, khoang thai đi vào tàu chiến.
Hôm nay, hắn phải đối mặt với ba mình, người đàn ông mà hắn vô cùng ghê tởm.
Đội Lính Đặc công của Trịnh Gia đóng quân cách đó không xa.
Nơi căn cứ là một cụm đảo tư nhân nên quân đội hầu như không có quyền xâm nhập.
Mà may thay nơi này chính là thuộc quyền sở hữu của 4 đời người họ Trịnh, nên bọn họ rất nhanh đã tra ra bản đồ toàn cụm đảo.
Trịnh Từ Lâm đứng trong khoang lái, đôi mày rậm nheo lại, chú ý quan sát quang cảnh phía trước.
Ngũ quan lạnh tanh.
Bộ đồng phục bảo hộ trêи người khiến hắn càng thêm phần lãnh tuấn, đơn độc.
"Thưa Thiếu gia, tàu đã đi vào vùng nước cạn."
"Giữ nguyên tốc độ, sẵn sàng tác chiến."
Tàu chậm rãi rẽ nước đi sâu vào trong hòn đảo.
Xung quanh là rừng cây rậm rạp, các loài động thực vật có hình dáng kỳ lạ rì rầm hai bên bờ.
"Chúng ta không biết rõ về các loài này nên mọi người phải hết sức chú ý với chúng!" - Giọng người đội trưởng đanh thép nhắc nhở.
Không khí căng thẳng bao trùm con tàu, ai nấy đều nín thở trước cuộc nội chiến của Trịnh gia.
Không gian trầm lắng có thể nghe rõ hơi thở cùng nhịp tim từng người.
Ai nấy đều đề cao cảnh giác, vì bọn họ thật sự không biết sẽ có chuyện gì xảy ra khi đột nhập hknf đảo này.
Có người nói nơi đây là một khu thí nghiệm đột biến, không cẩn thận đụng phải thứ gì đó có thể ngộ độc, mất mạng như chơi.
Con tàu rồi cũng dừng lại ở cuối dòng sông nhỏ.
Cây cối vẫn không ngừng chuyển động, gió to từng cơn cuốn phanh tán cây bên trêи.
Gió rít qua kẻ lá hu hú làm con người ta thấy rợn người.
Hòn đảo này mang danh bảo mật bật nhất trái đất, nhưng không hiểu sao bọn họ lại có thể dễ dàng xâm nhập, cập bến như thế.
"Xuất phát! Những người khác xử lý thế nào tôi không quan tâm, nhất định tìm cho ra Nhật An."
Từ Lâm vươn ánh nhìn xa xăm, giọng trầm ấm cất lên.
Cả đám người ai nấy đều tuân theo mệnh lệnh của hắn.
"Còn nữa, Trịnh Văn là của tôi!"
Bọn họ xâm nhập vào bên trong, nhưng thật kỳ lạ, từng lớp cửa được họ phá ra mà không gặp bất cứ trở ngại.
Cả công trình đều vắng tanh, nơi đây không khác gì một đống hoang tàn.
"Thiếu gia, có vẻ hắn đã biết được kế hoạch của ta, không có dấu hiệu nhiệt nào ở gần đây cả!"
Từ Lâm siết chặt nắm đấm.
Không được, hắn phải tìm ra Nhật An cùng người ba bất đắc dĩ kia, bọn họ có quá nhiều thứ để giải quyết.
"Chia người ra, tiếp tục tìm kiếm!"
Đi qua vài lớp không gian khác nhau, một tốp lính đằng xa hét lên thông báo.
"Cậu chủ, bên này có người! Là một cô gái!"
Tim hắn nghe xong câu này chợt trượt mất một nhịp.
Từ Lâm xoay người đi về phía nhóm đồng đội kia.
"Đợi đã, dừng lại!"
Từ xa, hắn đã thấy dáng người nhỏ bé của cô.
Mái tóc đen dài ôm lấy cơ thể gầy gò, trắng trẻo.
Cô dùng ánh mắt hoang mang, sợ hãi nhìn hắn, như thể sợ hắn cướp mất thứ gì đó của mình.
Từ Lâm chưa kịp đến gần, cô gái của hắn đã quay lưng chạy đi.
Khu vực này là một khu biệt lập, được bao vây bởi những bức tường kính dày, bên còn lại là vách đá cao thăm thẩm xuống biển.
"Cậu chủ, nơi này là khu cách li thí nghiệm nguy hiểm!"
Từ Lâm bỏ ngoài tai lời nói của đồng đội, một mạch chạy đuổi theo cô.
Băng qua một lượt rừng cây rồi cùng vào hang núi.
Nhưng càng đi sâu vào, càng bị tách biệt khỏi phần thế giới còn lại.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy hụt hẫng như thế.
Cứ ngỡ người ấy đang ở trước mắt nhưng tiếp tục đi về trước lại hòa lẫn vào không gian như một giấc mơ.
Lúc đấy, khi gần như đã mất dấu cô trong hang tối, Từ Lâm gục ngã.
Tiếng đồng đội phía sau réo gọi đã xa dần, chỉ còn mình hắn lạc bước trong hang động chật hẹp, tối tăm.
Từ Lâm chần chừ trước không gian mơ hồ nửa thật, nửa mơ này; nhưng người trong đội cũng đã tận mắt thấy cô, không lẽ, lại là ảo giác được.
Sâu trong tâm thức của Từ Lâm réo gọi hắn phải tiếp tục đi về trước.
Từ Lâm lại rảo bước, len lỏi qua các khe đá hẹp.
Rất nhanh ánh sáng lại lờ mờ hiện ra nơi cuối con đường.
Từ Lâm mừng thầm.
Ngoài kia là thảm cỏ xanh mơn mởn.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt làm Từ Lâm phải nheo mắt lại trong vài giây.
Đúng là ông trời không phụ lòng người.
Em đứng đó, ánh mắt hốt hoảng, ngây dại nhìn hắn.
Cô gái nhỏ đi lùi về sau cứ mỗi lần Từ Lâm tiến thêm một bước.
Đằng sau lưng em là vực sâu vạn trượng, hụt một bước, em sẽ bị biển nuốt chửng, nhưng em vẫn ngoan cố muốn bỏ chạy.
"Nhật An!"
Tiếng gọi của Từ Lâm làm cô gái nhỏ sựng người, cô quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn, trong phút chốc, Từ Lâm cảm thấy chưa bao giờ muốn được ôm cô gái ấy như lúc này.
Hắn không đợi được nữa, vụt chạy đến bên cô.
Mặt trời vàng rực, phản phất hơi ấm vào không gian.
Em trong vòng tay hắn, còn sáng bừng, ấm áp hơn cả ánh dương.
Từ Lâm gỡ bỏ mũ bảo hộ, đặt một nụ hôn lên môi Nhật An.
Cô run rẩy như một con mèo con trong vòng tay hắn.
Ánh mắt cô long lanh, ngân ngấn nước.
Mắt Từ Lâm cũng cay xe, nhòe dần đi.
Quá lâu rồi, cả hai mới cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Nhìn Nhật An hốc hác, gầy gò, lòng hắn sôi sục, không giấu được sự giận giữ, xót xa.
"Anh xin lỗi, anh đến trễ quá...anh xin lỗi..."
Từ Lâm ghì chặt cô trong lòng, cô gái của hắn, đời này, anh nợ quá nhiều thứ rồi.
Nhật An vẫn chưa thoát ra được bất ngờ này, cô nhìn Từ Lâm, đôi tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt anh tuấn.
"Từ Lâm.....!có thật là anh không?!"
"Nhật An, là anh đây, anh đến rồi..."
Nhật An cười với hắn một nụ cười dịu dàng, nhưng rồi mắt cô khẽ khép lại.
Từ Lâm xoa xoa gương mặt nhỏ, lúc này đây, hắn cảm thấy cô thật yếu ớt, người cô trong tay chợt từ từ buông lỏng.
Đằng sau lớp áo của Nhật An, Từ Lâm phát hiện vết thương lớn trêи người cô, trêи tay, sau cổ.
Những vết cắn lớn.
"Nhật An...tay em.....!vết thương này, là sao?"
"Nhật An à...."
Nhật An hơi thở yếu ớt, hơi ấm trêи da như mất dần, để lại một cơ thể lạnh toát, nhợt nhạt trong lòng hắn.
"Nhật An, tỉnh lại...."
"Nhật An, em tỉnh táo lại cho ....................................!Người đâu.....!!"
Từ Lâm gào lên nhưng không một đồng đội nào nghe thấy, có vẻ hắn đã đi quá xa khu công trình khi nãy.
Hắn siết chặt cơ thể lạnh lẽo của Nhật An lại.
"Không được, em phải cố chịu đựng, anh sẽ đưa em ra khỏi đây."
Từ Lâm đeo mặt nạ bảo hộ của mình cho Nhật An, rồi một tay cõng cô lên vai.
Hắn muốn trở lại khe núi lúc nãy, đó là con đường duy nhất để thoát ra.
Lúc đó, từ trêи mỏm đá phía trêи, vài ba con dã nhân xuất hiện.
Bộ dạng chúng man rợ, hớn hở khi nhìn thấy con mồi ngon.
"Ai?!"
Từ Lâm vẫn chưa định hình được chúng là gì, nhưng trực giác của hắn mách bảo bọn chúng không có gì tốt lành.
Từ Lâm rút súng ra, sẵn sàng chống trả.
Bọn dã nhân kia chỉ nhìn hai người bọn họ.
Nhưng lần lượt chúng kéo đến càng công, lúc đầu là 2 đứa, cứ cách vài giây, một con khác lại thò đầu ra.
Trong tích tắc, bọn chúng, như một đám ruồi nhộng ồ ạt vùi lấp bọn họ..