"Cấp báo!!"
"Chuyện gì?"
"Thưa thiếu gia, phu nhân...phu nhân bị lão gia bắt rồi!"
Từ Lâm vừa nghe thấy, cơ mặt liền căng cứng, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài khung cửa kính đen ngòm của phi thuyền.
Lúc đó vừa hay Nhật An đi vào, nhìn thấy nét mặt giận dữ của anh.
Cô hiểu được, mọi thứ sẽ không đơn giản như mọi người dự đoán.
................
"Nhật An, chúng ta tới nơi rồi!"
Khi chiếc phi thuyền đáp xuống, Nhật An nhận ra ngay quang cảnh quen thuộc trước mắt.
Căn nhà gỗ nhỏ nằm trơ trọi giữa ngọn đồi.
Gió bắc đùa giỡn với thảm cỏ úa tàn dưới đất, từng cọng bị nó cuốn bay, giật phăng khỏi đại gia đình bên dưới.
Nhật An đơ người mình nơi đó, lòng nặng trĩu, nỗi sợ cũ âm ỉ phát giác.
"Đây là...?"
"Nơi trú ẩn cuối cùng của Trịnh Văn!"
Không cần Từ Lâm trả lời, cô cũng đã tự mình biết ra được đáp án, chỉ là, đây từng là nỗi ám ảnh của cô.
Nhật An không nhớ được bên trong đã xảy ra việc gì với mình, chỉ biết được cảm giác khủng khϊế͙p͙ mà bản thân đã trải qua khi rời khỏi nơi đó.
Giữa ngọn đồi mênh ʍôиɠ lồng lộng gió.
Chiếc chiến hạm của Từ Lâm hùng hổ nằm chiếm cả một mảng rộng dưới chân.
Gió cuốn vờn đám cỏ dưới đất, lòng người thăm thẳm cũng chẳng yên.
Căn nhà này nhanh chóng được bao vây bởi đội binh của Từ Lâm, mà lúc này ai nấy đều ở mức tập trung cao độ, vũ khí trêи tay, sẵn sàng chiến đấu.
Từ Lâm cùng Nhật An được người đội trưởng báo hiệu an toàn mới cùng nhau đi xuống khỏi tàu.
Nhật An lúc này đi giữa hai người quan trọng nhất trong đời mình, một là anh trai, người còn lại là người cô thương.
Đứng trước thềm nhà, tim Nhật An khẽ thắt lại.
Não bộ bắt đầu chạy về những ngày ám ảnh năm xưa.
...........................
"Đây là đâu?"
"..."
"Sao các người không nói chuyện?"
"..."
"Không muốn, tôi muốn về cô nhi viện!"
"...."
"Thả tôi ra!!!"
Bọn chúng, một đám người máy vô tri, kìm chặt cô gái nhỏ lại lên một chiếc bàn thiết, mặc kệ nước mắt của cô bé nóng hổi cứ tuông mãi hai bên má.
Nhật An khi đó 12 tuổi, bị đưa đi nghiên cứu, da thịt lần lượt bị cắt xén, cơ thể bị mổ xẻ.
Đau đớn nằm dưới mũi kim, mũi dao của các "nhà khoa học".
Nỗi khϊế͙p͙ sợ khiến tâm trí cô phát điên.
"Ngoan lắm, nhờ ngươi, ta có để mang "con gái" của mình trở về!"
Gương mặt kẻ đó thật sự rất nhu hòa, nhưng câu chữ tuôn ra đều thật tàn nhẫn, rợn người.
.........................
Một người máy từ trong nhà bước ra.
Hắn ta cao ngạo nhìn một lượt đám binh lính ở ngoài.
Đi sau hắn, phu nhân cũng được đưa ra.
Bà bị trói hết tay chân, mắt miệng cũng bị bịt lại.
"Thả người, rồi ta sẽ tha cho các ngươi!"
Từ Lâm cất giọng đanh thép.
"Lão gia muốn một đổi một."
"Nằm mơ đi!"
Tên người máy bỗng đảo mắt, nhìn về phía Nhật An, mở lời.
Gương mặt nở một nụ cười gian xảo đầy ẩn ý.
"Vậy thì một đổi ba người, thấy sao?"
Không khí bao trùm trở nên thật nặng nề.
Câu nói của gã robot kia nhất thời chọc giận Từ Lâm cùng Thế Minh.
Nhật An cũng nhận ra được ẩn ý của nó.
Trịnh Văn, ông ta đang nắm thế cờ.
"Ngươi dám..." - Thế Minh tay đã đặt trêи thân súng, Từ Lâm vừa định ra hiệu cho quân phản công thì bị cản lại.
"Khoan đã!"
Nhật An đưa tay chặn hai người bên cạnh.
"Một đổi ba, nghe có vẻ lời, nhưng thật sự là một bước đi nguy hiểm.
Ông...thật sự có thứ tôi muốn?"
Gã người máy vẫn giữ nguyên thái độ, hắn cười khẩy.
Tay phải đưa về trước, chiếc vòng tay của hắn lạch cạch xoay chuyển.
Rồi một hình ảnh 3 chiều hiện ra.
Đó là một căn phòng trắng, giữa có 3 người bị bắt ngồi trêи 3 chiếc ghế.
Bọn họ mặc đồ trắng, hai tay hai chân bị khóa chặt trêи 4 góc ghế.
"Mẹ..." - Từ Lâm nghiên răng, tay cũng cuộn lại thành đấm.
Nhật An lúc này thẫn thờ, hai người còn lại, gương mặt họ, cô nhận ra.
"Cha, mẹ?"
Cô nhìn sang Thế Minh, biểu cảm trêи mặt anh cũng đanh cứng lại, anh cũng liếc mắt nhìn cô.
Vậy đúng là họ rồi.
Thần sắc ba người họ thật nhợt nhạt, cơ thể ngồi trêи chiếc ghế trông đầy mệt mỏi, rã rời.
"Các người đã làm gì?!"
"Yên tâm, họ vẫn còn sống...ít nhất là trong 1 tiếng nữa!" - Gã robot nở một nụ cười đầy gian xảo, ánh mắt hắn sắc bén lườm cô.
Nhật An thấy máu trong người như sôi lên, gã Trịnh Văn kia, dù hắn là ai đi nữa, cô nhất định bắt hắn trả giá.
Cha.
Mẹ.
Con sẽ cứu hai người ra khỏi đó.
Chợt màn hình 3D đó tắt ngỏm.
"Sao nào, các người nhanh chóng ra quyết định đi, đây là một cuộc trao đổi rất hời đấy!"
Gã đó cười khẩy, đưa tay lên nhìn đồng hồ trêи cổ tay.
"Đến giờ rồi!"- vừa dứt lời, phía sau hắn, một cánh cổng mở ra.
Rồi hắn bật máy liên lạc lên, nói: "Xử lý họ..."
Từ Lâm chứng kiến màn xấc xược trước mắt, thật sự không chịu nổi nữa.
Tay anh rút họng súng ra, lao đến chỉa thẳng vào giữa trán tên đó.
"KHOAN!"
Nhật An muốn ngăn chặn nhưng không kịp nữa, tia bạn đã ghim xuyên chiếc đầu máy móc của gã đó.
Cả người hắn ngã nghiêng về sau, nhưng chân vẫn một mực trụ thẳng dưới đất.
Cả người phía trêи gập chúi về sau, tạo nên một tư thế vô cùng kỳ dị.
"Đội B bao vây khu vực này lại.
Đội A, cùng tôi vào trong!"
Rồi Từ Lâm một tay nắm Nhật An kéo vào trong phi thuyền.
Nhật An trợn mắt nhìn Từ Lâm, cô liền níu tay anh lại.
"Em, ở lại tàu, đợi tôi mang họ trở về!" - Ánh mắt Từ Lâm tối sầm đầy giận dữ.
"Em không..."- Nhật An bật lên, cảm thấy mắt mình cay xè-"Đó là cha mẹ của em!"
"Nhật An, em ngoan ngoãn ở lại, anh cùng Từ Lâm nhất định đưa mọi người ra." - Thế Minh giữ hai vai, bắt cô đối diện với anh.
Vai Nhật An run lên vì bất bình, nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt, nhưng cô ép chúng không được tuôn ra.
Tay cô nhất thời buông lỏng đầy bất lực.
"Được, em ở đây mọi người làm việc sẽ thuận lợi hơn! Cố lên!"
Gương mặt cô ửng đỏ, nước mắt không ngừng rỉ ướt hai má.
Từ Lâm nhìn thấy sự uất ức nơi Nhật An, anh đau lòng cúi người, ôm cô thật chặt, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.
Nhật An không cản anh, lâu lắm rồi, cô mới được trở lại cảm giác này.
Trong vòng tay anh, thật yên bình biết bao.
Nhưng Từ Lâm nhanh chóng buông tay, anh không muốn chậm trễ bất kỳ giây phút vào.
Từ Lâm cầm lấy súng, uy dũng đi ra cùng Thế Minh đang đợi đằng xa.
Rồi cả hai cùng đội A tiến vào cánh cổng sắt.
...............................
Từ sâu thẩm dưới trăm mét đất đá là căn cứ địa.
Mọi thứ bao vây bởi các loại máy móc, rải rác bên dưới là một vài cái xác nát bấy mặc áo blouse trắng.
"Cha.
Bọn họ vào rồi!"
Người đàn ông ngồi trêи ghế thần sắc không chút sợ hãi, ấy lại, còn lộ ra vẻ gì đó đắc ý.
"Tốt lắm, thằng con hỗn xược đó, ta sẽ cho nó một bài học."
Rồi hắn nốc hết ly rượu vang đỏ trêи tay.
Đặt chiếc ly rỗng lên bàn, hắn với lên chụp lấy tay của cô gái kia.
"Linh, đừng gọi ta là cha nữa, ta..."
Từ Linh hơi nhăn mày, người này, dù thế nào cũng là ân nhân cưu mang cô, vừa là người đã cứu cô, cho cô được sống lại thêm lần nữa.
Từ lâu cô đã quen gọi ông là cha, nhưng tâm tư ông ta không đơn giản coi cô là con gái.
"Khoan..
đã...cha....Aaaa"
Trịnh Văn hung hăng giằn cô ngã ra ghế, một tay hắn kẹp chặt cô lại, tay còn lại vuốt ve gương mặt tinh xảo như một món đồ chơi.
"Linh Linh nhỏ bé của ta..." - vừa nói, bàn tay thô bạo vừa luồn vào trong áo.
Cơ thể Từ Linh bất giác thấy khó chịu.
Dòng điện chạy dọc theo sóng lưng mang theo những khoải cảm gớm ghiếc.
"Không được....Aaa, đau..."
Từ Linh quay người, muốn trốn tránh bàn tay ấy, nhưng hắn nhanh tay nắm chặt một bên ngực căng tràn của cô, kéo về.
Trịnh Văn không chút biểu cảm, cắn nút đầu nhũ hồng thắm bên kia.
Mặc kệ cô uất ức dưới thân hắn.
"Cha...."-Từ Linh rêи rỉ.
Trịnh Văn vừa nghe tiếng cha, sắc mặt liền tức thì trở nên đầy hung tợn.
"Phục tùng ta!"
Từ Linh thở hắc ra, hắn vừa dứt lời, cô liền không điều khiển được bản thân nữa.
Trịnh Văn nhếch mép nằm tựa vào lưng ghế.
Cô gái trước mặt như một con rôbot, rất nghe lời, liền từ từ cởi bỏ từng món đồ trêи người xuống.
Chiếc đầm lụa.
Áօ ɭót.
Áo ngực.
Quần con.
......