Độc Quyền Kiêu Sủng


"Trịnh Văn, những điều ông làm với tôi, có chết tôi cũng sẽ không tha cho ông!"
Trịnh Văn nhướn mày nhìn Nhật An, hắn bật cười lớn, vỗ tay tán thưởng.

Lão ta đem đến cho người khác cảm giác ghê tởm.
"Khẩu khí tốt lắm, nhưng mà ta nghĩ là người không làm được như vậy đâu! Con trai ta hai mươi mấy năm nay còn chẳng làm được mà! Giờ chắc đang lạc trong bẫy mê cung của ta rồi, không cứu ngươi được đâu!"
Hắn nâng cốc rượu vang đỏ lên thấm môi, vẫn cười khinh khỉnh
"Không chừng đã mắc bẫy chết rồi cũng nên!"
Nhật An vừa nghe hắn nhắc đến hai chữ con trai, lòng cô liền trĩu nặng.

Từ Lâm, không biết lúc này anh đang ở đâu, đột nhập nơi đây chẳng khác nào đi vào mê cung tử thần.

Thế Minh tuy là lính, nhưng không chắc anh cùng Từ Lâm có thể thuận lợi thoát ra.

A, tim cô như thắt lại.

Tay chân bắt đầu lạnh ngắc, lòng cồn cào không biết bây giờ bọn họ ra sao.

Cô không tin rằng họ sẽ dễ dàng bỏ cuộc trong cái "mê cung" quái đản của hắn.
Trông thấy nét lo âu của Nhật An, hắn phân bua:
"Đừng lo, cơn đau sẽ qua nhanh thôi, ta sẽ vô cùng biết ơn ngươi đấy Nhật An à!"
Trịnh Văn kê sát mặt vào cô, ánh mắt đầy chiêu trò, kỳ hoặc.
"Ông điên rồi!"- Nhật An cay nghiên, muốm thoát ra để xé xác hắn thành trăm mảnh.

Mọi sự giận dữ như tích tụ lại thành giọt nước tràn ly.

Nhật An hấc đầu về trước, va mạnh vào đầu hắn.
"A, khá lắm!" - Trịnh Văn bị đánh đau, liền mạnh tay tát thật mạnh vào mặt Nhật An.

Cú tát mạnh đến nỗi khiến Nhật An như nổ đom đóm mắt, đầu óc choáng váng.

Môi vì thế cũng toét ra máu.
"Hahaha..." - Nhật An yếu ớt bật cười.-"Ông thật là một tên cặn bã.."
Trịnh Văn bị khiêu khích, hắn không vội bực tức, dằn con hổ dữ xuống, Trịnh Văn hắn phất tay ra hiệu.

Một đám người mặc áo nhà nghiên cứu được lệnh đi vào.
"Các ngươi định làm gì?!"
Nhật An bị bọn chúng cắt rách hết quần áo.

Mảng da thịt trắng ngần lộ ra khiến Nhật An vô cùng khó chịu, nhưng cơ thể bị khóa chặt khiến cô không tự che đậy phần nhạy cảm lại được, đành phải phơi bày nó ra.
"Chết tiệt, các người là đồ cầm thú!" - Nhật An hét đến rát họng nhưng không ai quan tâm đến cảm xúc của cô.

Bọn người đó vẫn tiếp tục công việc được giao.

Các ống dẫn được trực tiếp đâm vào da thịt cô, dẫn truyền vào các mạch máu.

Nhiều loại hóa chất, thuốc được bơm vào người làm Nhật An cảm thấy cả người tê dại đi, các giác quan cũng bị nhiễu đi.
"Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.

Hứa.

Nhật.

An!" - Trịnh Văn nghiến răng phát ra từng chữ tên cô.
"Lão gia yên tâm."
Chiếc còng sắt dưới chân Nhật An được thả ra, chân vừa được buông lỏng.

Cô chưa kịp phản ứng thì chân tức thì bị hai tên cao to kẹp chặt, ép cô dạng chân rộng ra.

Nơi tư mật bị ngang nhiên chọc phá, thứ nước dịch vì kϊƈɦ thích liên tục mà không ngừng ứ ra bên ngoài lớp môi hồng.
"Em gái à, nhanh vậy đã muốn ra rồi sao?"
"Đê tiện, bỉ ổi, các người buông ta ra!"-Nhật An dùng hết sức vẫn không sao thoát khỏi bàn tay thô ráp của bọn chúng.
Nhật An không thấy được mặt những gã đó, chỉ cảm nhận một trận tủi nhục, cơ thể thiếu nữ bị họ ngang nhiên sờ mó khắp nơi.
"Thật mềm mại!"-Chúng như con sói đói, đem cơ thể Nhật An ra ngấu nghiến.

Đôi ngực phổng phao bị bóp đến sưng đỏ, Chúng điên cuồng thay phiên nhai ʍút̼ chóp ngực đăng căng cứng.
Âm thất nhạy cảm co thắt né tránh, tên đó thấy vậy liền đẩy thêm một ngón tay thô vào trong, da thịt ngay miệng âm thất bị cọ sát đến đau rát.

*** **** quyện vào sắc đỏ lần lượt tuôn ra.
"Uummm"- Rồi một gã mon men đến cưỡng hôn cô.

Nhật An chờ thời cơ cắn mạnh vào lưỡi hắn.

Gã bị đau liền giận giữ bóp cổ Nhật An.
"Được rồi, các người lui ra đi!"
Nhật An thoi thóp dưới bàn tay to lớn của gã to con, chiếc cổ mảnh khảnh tưởng chừng như bị bẻ gãy.

Trịnh Văn vừa lên tiếng, mấy tên kia liền dừng tay, thả cô ra.

Cô gái yếu ớt cố hít thở để lấy lại chút dưỡng khí ít ỏi.
"Dù gì, đây cũng là cơ thể mới của Từ Linh, ta nên bảo toàn nó cho con bé!"
Nhật An mặt mày tái mét trước một loạt kinh hoàng khi nãy, người cô vẫn còn run lên vì kinh hãi.

Cô nhìn hắn đầy căm phẫn.

Nhưng Trịnh Văn thấy được sự sợ hãi trong mắt cô, hắn mỉm cười hài lòng.
"Thời gian không còn nhiều, chúng ta nên bắt đầu quá trình chuyển đổi nhé!"
Chưa kịp hoàn hồn, rất nhanh Nhật An bị thả vào trong một lồng kính nuôi cấy sinh học.

Họ đặt một ống thở vào miệng cô, rồi trực tiếp bơm thứ chất lỏng nuôi tế bào vào trong bể kính đó.

Chất dịch dần bao bọc hết cơ thể cô, lạnh lẽo, vô tình.
Nhật An bây giờ chỉ có thể cố gắng hít thở không khí qua ống thở.

Mắt không thể mở ra được trong dung dịch nhầy nhụa này.

Âm thanh bên ngoài cũng được cách âm bởi lớp kính, mọi thứ trở nên thật mơ hồ.

Cô cố vùng vẫy, đập mạnh vào kính nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

Lúc này, cô đã thật sự bị cô lập khỏi mọi thứ.
Liều thuốc an thần được bọn họ tiêm vào trong các ống dẫn khiến Nhật An không phân biệt nỗi đâu là thật đâu là mơ nữa.

Đàu óc trở nên lơ đãng, nhẹ bổng như mây.

Cô cố mở mắt để nhìn xuyên qua lớp dung dịch, nhưng tầm nhìn hạn hẹp, chỉ lờ mờ nhận ra Từ Linh ở phía ngoài, cũng được đưa vào một lồng kính như mình.

Mọi thứ đều được nhanh chóng lắp đặt.
Từ Lâm, Thế Minh.

Cô không thể gặp bọn họ lần cuối sao? Tim chốc nhói lên từng đoạn.

Nước mắt chảy ra, hòa vào chất lỏng đang bao bọc thấy cô.

Nhật An cố thở một cách khó khăn qua ống dẫn khí trong miệng.

Nhưng cô cảm nhận được bản thân đang dần buông rời thực tại, cơ thể từng chút trở nên nhẹ nhàng hơn.

Không chút kìm hãm, không chút vấn vươn....
...............................................
"Nhật An, cô thấy tôi chứ?"
Ai? Là ai đang gọi?
"Mở mắt ra, và nghe rõ những lời tôi nói!"
Cô là....Từ Linh?
"Tôi không muốn hại cô, nhưng cơ thể của cô, máu của cô có thể giúp tôi giết hắn."
Gì chứ? Cô ta có ý gì thế
"Cảm ơn, và xin lỗi...."
Nhật An không còn nghe bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ thấy bỗng chốc mọi thứ sáng bừng đến chói mắt.
Rồi chợt một vật lạnh buốt, nhọn hoắc đâm thẳng vào sau gáy cô, đau đớn cuộn đến đập vỡ từng mảnh nhận thức cuối cùng còn sót lại của Nhật An....
..............................................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui