Từ hôm đó, Trịnh Văn bắt đầu để ý cô kỹ hơn, lúc nào cũng làm ra vẻ yêu thương vợ mình, nhưng thật ra, đằng sau bức màn là muốn hành hạ, dày vò cô.
Có vẻ như hắn muốn bức cô đến chịu không nổi mà rời bỏ hắn.
Kim Uyên vừa ra khỏi phòng, Trịnh Văn đã đưa tay choàng ngang vai cô.
Cô liếc hắn, tên đó vẫn tỏ vẻ dửng dưng như việc này hết sức bình thường.
Hắn đưa cho cô một chiếc áo dài tay.
“Mặc vào, đừng để họ thấy tay cô.”
Kim Uyên hiểu ra, liền ngoan ngoan nghe theo hắn.
Rồi Trịnh Văn dìu Kim Uyên xuống nhà dưới, trưng ra bộ mặt vui vẻ hạnh phúc của đôi vợ chồng son.
Trịnh Gia thấy con trai cùng con dâu đi cạnh nhau như thế đều tỏ ra rất hài lòng.
Trịnh Văn còn ân cần kéo ghế, chỉnh tóc giúp cô khi ngồi vào bàn ăn.
Hắn muốn mọi người nghĩ là cả hai đều đang rất mặn nồng.
Màn kịch cứ như thế được diễn ra thật trơn tru, Kim Uyên tỏ ra rất hợp tác, điều này khiến Trịnh Văn khá đắc ý.
Mọi thứ đều ổn, cho đến khi Kim Uyên đưa tay lên lau miệng, cánh tay áo khẽ trượt xuống, để lộ vết thương được băng bó ra.
Một vài người trong nhà nhìn thấy liền tỏ vẻ đầy ngạc nhiên, kèm theo lo lắng.
Kim Uyên chưa kịp mở miệng phân minh thì Trịnh Văn đã nhanh chóng giải bày.
“Cô ấy bất cẩn làm vỡ bình hoa nên bị đứt tay thôi, con đã giúp Uyên sơ cứu vết thương rồi, mọi người đừng quá lo lắng!”
“Văn à, con phải chăm sóc Uyên cẩn thận hơn đó, dù gì nó cũng sẽ là mẹ của cháu ta.”
Câu nói đó như ghim vào lòng Trịnh Văn một nhát dao.
Lúc sau, khi Kim Uyên trở về phòng, Trịnh Văn chặn cô lại ở cửa.
Hắn áp cô vào tường.
Tay thô bạo kéo cằm cô hướng lên.
Kim Uyên từ góc này có thể nhận ra sát khí trong mắt hắn.
“Cô là đang muốn cái gì đây?”
“Cứ diễn tiếp thôi, tôi đâu có nhiều sự lựa chọn.”
Hắn cười khẩy, thả Kim Uyên ra.
“Cô cẩn thận đó, đã làm mọi cách làm vợ tôi thì hãy làm sao cho xứng với cái danh đó!”
Nói rồi Trịnh Văn bỏ đi.
Kim Uyên thở phào.
Khi nãy là cô vô ý để lộ vết thương thật, nhưng cũng chẳng muốn phân trần với hắn làm gì.
Kim Uyên hiểu rõ hơn ai hết, trái tim gã đàn ông kia trước sau vẫn chỉ có một hình bóng của một người con gái - Lý Linh Nga.
Dù cô có nói gì thì hắn cũng sẽ chẳng thấy vừa tai.
Thôi thì cứ xuôi theo ý trời.
Gia đình phó mặc, xem cô như người ngoài, chồng thì chỉ nhớ đến mối tình cũ, đến tự tử mà ông trời cũng không cho, vậy thì cô đang sống vì điều gì đây?
…
Đếm đến, hắn lại xuất hiện trong phòng cô.
Kim Uyên lúc đó vừa tắm ra, da còn ửng hồng hơi nước, tóc vừa gội vẫn còn ẩm ướt.
Nhìn gã ta ngồi trêи bàn đọc sách của cô, Kim Uyên có chút khó chịu.
“Anh làm gì ở đây?”
“Tôi muốn xem xem cô có lại tự vẫn nữa không.”
“…”
Cô nhanh chân đến gần giật lại cuốn sách của cô mà Trịnh Văn đang tự tiện đọc.
Nhưng hắn phản xạ khá nhanh, cuốn sách vẫn dĩ nhiên nằm trong tay hắn.
“Trả tôi!”
Trịnh Văn nhướn mày nhìn cô.
“Em nghiên cứu về kinh tế?”
“Tôi chỉ đọc để tìm hiểu thêm thôi…”
Trịnh Văn không nhìn cô nữa, trực tiếp cất quyển sách lại chỗ cũ.
Hắn tiện tay cầm ra một quyển khác có bìa da màu đen.
Lần này Nhật An không thể để hắn tự tiện như thế, đó là Nhật ký của cô.
“Này, anh dừng tay lại cho tôi!”
Kim Uyên thành công giật lại quyển nhật ký, nhưng lại bị hắn đẩy cho ngã xuống giường.
Xong, hắn đè lên không cho cô ngồi dậy.
“Cô biết tôi sẽ đến, nên cố tình câu dẫn?” - Hắn vừa nói, tay cầm lọn tóc của cô đưa lên ngửi.
Đây là mùi hương hắn thích, thật quen thuộc.
Tóc Linh Nga cũng có mùi này.
Kim Uyên đưa tay chắn trước mặt để giữ khoảng cách với hắn.
Loại dầu gội này là thứ cô yêu thích từ nhỏ, bạn bè đều từng được cô tặng cho một chai để dùng thử.
Mùi thơm ngọt dịu của nó thật khiến người ta thấy thoải mái.
Không giờ bây giờ lại thành cô câu dẫn hắn.
“Anh đừng có vu khống.”
Trịnh Văn cũng không quan tâm mấy đến lời nói của cô, hắn trực tiếp cởi bỏ lớp áo choàng tắm trêи người cô ra.
Kim Uyên ngại ngùng lấy tay ngăn lại thì Trịnh Văn lập tức giằng lấy vạt áo.
“Làm gì thế? Cô không muốn làm nghĩa vụ của mình?”
“Tôi…”- Kim Uyên không muốn, cô cảm thấy bản thân như kẻ thứ ba, dù dù hắn cũng chẳng có tình cảm với cô.
Việc quan hệ vợ chồng với hắn thật khó.
Trịnh Văn luồng tay vào bên dưới.
“Vợ à, cô không có quyền lựa chọn đâu!”
Thân thể cô nhanh chóng lõa lồ trước mắt hắn.
Da thịt mơn mởn hồng, còn sót lại tí hơi nước.
Trịnh Văn cũng cởi bỏ đồ trêи người.
Thân thể cường tráng, săn chắc, da màu đồng đầy khỏe khoắn.
Kim Uyên ngại ngùng không dám nhìn hắn, quay sang chỗ khác.
Trịnh Văn kéo gương mặt cô ngược về phía mình.
Mắt hai người gặp nhau.
Không khí trở nên đầy ủy mị.
Tay Trịnh Văn đan vào tay cô, khẽ nắm chặt.
“Cô không trốn được đâu, tập làm quen đi!”
Lần này, Trịnh Văn đã nhẹ nhàng với cô hơn.
Mọi thứ đều nương theo cảm xúc của Kim Uyên.
Hắn không chậm không gấp, thuần thục chiếm lấy cơ thể cô.
Sau khi đã hòa quyện vào nhau, Kim Uyên đuối sức trước trận cuồng phong của hắn, chỉ nằm im nhắm mắt, cố điều hòa lại nhịp thở.
“Nghỉ ngơi đi.”
Trịnh Văn nhẹ nhàng đắp chăn lại giúp cô rồi mặc lại quần áo và rời đi.
Căn phòng lại trở về trạng thái cô độc của nó.
Kim Uyên nắm chặt chiếc chăn.
Hơi ấm từ bàn tay ấy vẫn còn vươn lại.
Cô tự nhủ bản thân không được rung động.
Người đàn ông này không thuộc về cô, trái tim cô không được lệch nhịp trước hắn.
…
Kim Uyên làm dâu nhà họ Trịnh đã một năm, nhưng tin vui trăm họ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Người trong ngoài dòng tộc này bắt đầu dấy lên tin đồn về việc Kim Uyên không thể thỏa mãn Từ Lâm.
Đêm đó là tiệc kỷ niệm 1 năm ngày cưới.
Kim Uyên miễn cưỡng đi qua lại giữa những đám người xa lạ, trò chuyện, cười nói, giao tiếp.
Trước mặt là vui vẻ, đằng sau bọn họ lại xì xầm nói xấu cô.
Kim Uyên đi đến tiếp đãi gia đình nọ, tiểu thư nhà đó lại lộ ra vẻ khinh khỉnh.
Khi Kim Uyên rời đi, cô ta còn cố tình nói xấu thật lớn.
“Cứ ngỡ trâm anh thế phiệt, thì ra chẳng bằng tình nhân một đêm, đến con cũng chẳng đẻ được.”
Lúc này Kim Uyên chỉ cười khổ quay đi, giả vờ không nghe câu nói đó.
Nụ cười cô vẫn điềm nhiên.
Nhưng một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên cạnh ôm lấy eo cô kéo lại.
Kim Uyên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Trịnh Văn vẻ ngoài lạnh lùng, đưa cô đi cùng mình về phía gia đình kia.
“Chào quý ông, quý bà, khi nãy tôi có nghe tiểu thư này nói điều gì đó, có thể cho tiểu thư được tiếp chuyện cùng tôi một lát được chứ?”
Trịnh Văn nở nụ cười có hai phần lịch sự, tám phần hung ác.
Cha mẹ cô gái kia liền đổ mồ hôi hột, biết khi nãy con gái mình miệng mồm nhanh hơn não.
“Thiếu gia à, xin thứ lỗi, khi nãy con gái tôi có nói gì sai, thì xin cậu lượng thứ bỏ qua, con bé nó còn nhỏ dại, chưa đủ tinh ý đến lời ăn tiếng nói…”
“Hừm, được rồi, vậy hai ông bà nhắn với cô ấy, chuyện giường chiếu của vợ chồng tôi không cần cô ấy lo lắng giúp đâu, cảm ơn.”
“Thiếu gia à thật lòng xin lỗi cậu…” - hai vợ chồng đó liên tục cúi đầu, còn bắt cô con gái ngỗ ngáo làm theo.
Đúng thật, không ai dám làm phật lòng nhà họ Trịnh cả.
Từ khi Trịnh Văn xuất hiện bên cạnh, cả hai như hình với bóng, cả hội trường không ai dám mặc cả chê bai cô nữa.
Lúc này, Trịnh Văn đưa cô lên sân khấu chính, ánh đèn pha chiếu vào cả hai trông như tiên đồng ngọc nữ.
“Cảm ơn mọi người đã đến chung vui cùng vợ chồng tôi, nhưng xin mọi người hãy nhớ một điều, xúc phạm vợ tôi là xúc phạm đến tôi, đến Trịnh Gia, nếu chúng tôi có gì không vừa mắt quý vị, thì xin mời rời khỏi bữa tiệc, chúng tôi chỉ tiếp đón những người bạn của gia đình, không muốn có kẻ xấu gièm pha, trà trộn làm mất không khí vui vẻ của đêm nay.”
Cả hội trường tức thì im phăng phắc, Trịnh Văn đảo mắt một vòng, thấy một vài người đã có vẻ ái ngại, khi nãy chắc đã vạ mồm nên chột dạ.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều, hôm nay là kỷ niệm một năm ngày chúng tôi thành thân, mong mọi người có một buổi tối vui vẻ!” - hắn câu trước vừa đấm, câu sau đã xoa, thật quả là con cháu Trịnh Gia, rất biết điều hướng lòng người.
Nói rồi, hắn ôm hôn Kim Uyên.
Tiếng vỗ tay tức thì vang vọng khắp hội trường, từ nay về sau, chẳng ai dám đụng chạm hay có ý khinh thường người là vợ hắn nữa.
…
“Không cần giúp tôi đâu.”
“Mang danh vợ tôi, thì không ai được đối xử tệ với cô ấy.”
Lời nói của Trịnh Văn hoàn toàn không có ý đùa cợt, ánh mắt hắn đanh thép nhìn về đám đông bên dưới.
Tim trong lồng ngực chợt không nghe lời Kim Uyên nữa, nó bắt đầu đập loạn nhịp lên.
Dưới vòng tay hắn, khí chất ngời ngời của hắn, Kim Uyên không giữ vững lòng mình được nữa.
Nụ hôn khi nãy, chính là nụ hôn đầu của cô.
Nó diễn ra thật chớp nhoáng, nhưng được sự công nhận của tất cả mọi người.
Nó là niềm mơ tưởng của biết bao cô gái, được trao nụ hôn đầu cho người mình yêu.
Chỉ tiếc là người hắn ta yêu không phải mình.
Đúng vậy, trong mắt Trịnh Văn, cô là vợ hắn.
Nhưng trái tim hắn không bao giờ có chỗ cho cô.
Kim Uyên không biết nên vui hay nên buồn.
Chỉ có thể lẳng lặng nghe theo sự sắp đặt của vũ trụ.
Ngày mai thế nào, cô không biết.
Cô như kẻ lang thang, còn hắn đang tạo ra cho cô một bến đỗ vô định, ʍôиɠ lung..