Căn nhà nhỏ màu vàng với mái ngói đỏ e ấp ẩn mình nơi cuối góc phố.
Xung quanh những tòa cao ốc mọc lên trọc trời, sự sa hoa hiện đại đối lập hoàn toàn với góc nhà đơn sơ này.
Có người mơ ước về một cuộc sống giàu sang, sự nổi tiếng, bề thế, nhưng lại có người chỉ mơ có được một mái nhà đơn giản ấm cúng như thế.
Người đưa thư đi đến, đặt một bưu phẩm vào thùng thư.
“Ông Hứa Gia Mẫn ra nhận hàng!”
Một người đàn ông đầu tóc hơi rối bước ra, đem bưu phẩm vào nhà.
“Vợ à, em mua vòng cổ hả?”
“Giao rồi hả anh?”
Người phụ nữ trong nhà nói vọng ra.
“Em định làm gì thế?”
Hứa Gia Mẫn cầm chiếc hộp vào phòng lab đưa cho vợ.
Cô đón lấy nó bằng vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
“Anh xem nè…”
Phạm An Nhiên mắt tươi rói mở bưu phẩm ra, bên trong là một chiếc vòng cổ có 2 ặt.
Cô nhẹ nhàng lồng vào tấm ảnh nhỏ của cả hai, xong hí hửng đưa cho chồng mình xem.
“Cái này, sau này để cho con của chúng ta.
Xinh chứ?”
Hứa Gia Mẫn nhìn thấy vợ vui vẻ thì mỉm cười.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô vợ, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
Vợ anh luôn tích cực như thế.
Thật là một con người tươi sáng, cô giống như ánh dương, cứ thế sưởi ấm tim anh.
Ngồi nhà này là tài sản của mẹ vợ.
Bà làm giúp việc cho một gia đình giàu có trong vùng, tích góp nhiều năm cũng mua được căn nhà nhỏ cuối phố này.
Mấy năm trước, mẹ của An Nhiên đột ngột qua đời.
Từ đó căn nhà này chỉ còn hai vợ chồng ở.
An Nhiên lúc đó rất suy sụp nhưng cô vẫn cố tỏ ra là một con người mạnh mẽ.
Hai mẹ con An Nhiên từ nhỏ thường xảy ra tranh cãi, tình cảm không tốt lắm.
Mẹ của An Nhiên rất hay so sánh cô cùng bé con gái bà chủ nhà.
Dường như cô cảm thấy bà thương con bé đó hơn cả cô.
Điều này khiến An Nhiên luôn thấy khó chịu nên cô chuyển hẳn ra ngoài sống.
Rồi khi hay tin mẹ mất, An Nhiên quyết định trở về căn nhà này.
Dù mẹ không còn nhưng ít nhất cô vẫn cảm thấy được hơi ấm của bà hiện diện đâu đó ở đây.
Dù chỉ là một vài hình ảnh trong ký ức, An Nhiên cũng muốn gói gém lại, bảo vệ nó thật kỹ càng.
Hứa Gia Mẫn rất thương vợ, anh muốn bù đắp cho cô, nhưng không biết làm gì nhiều, chỉ có thể mỗi ngày đều cùng với cô sống thật vui vẻ.
Sau khi đến đây ở, hai người lấy một phòng kho từng bị bỏ trống để làm nghiên cứu.
Phòng lab tại gia là nơi hai người làm việc.
Hứa Gia Mẫn cùng cô vợ Phạm An Nhiên đang nghiên cứu một dự án sinh học tế bào.
Đây là dự án ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm tiềm tàng, được nhân loại xếp vào hàng phi nhân tính - nhân bản con người.
Chương trình là tìm hiểu về sự nhân bản và nuôi cấy tế bào, để cuối cùng có thể tạo ra một cơ thể con người thứ 2 dựa theo bản gốc.
Họ trải qua vô số lần thí nghiệm.
Nhưng từng cái từng cái một đều thất bại.
Cơ thể vật thí nghiệm có lưc bị biến dị, không có sự sống, thậm chí là nổ tung khi đang còn trong lồng nuôi cấy.
Từng ấy thất bại nhưng hai người họ vẫn miệt mài, tất cả là vì vợ chồng An Nhiên không thể sinh con.
Lúc còn trẻ, ai nấy đều đam mê với nghề, không quản khó khắn, nhưng càng lớn tuổi, người ta mới nhận ra bản thân cần có một nơi gọi là gia đình, một mái ấm để có thể quây quần, an sống lúc tuổi già.
15 năm trong nghề, hơn 10 năm họ kết hôn, đã đến lúc phải sinh con đẻ cái, để hoàn thiện mái ấm của mình.
Nhưng oái am thay, cơ thể của hai người đã không còn có khả năng đó nữa.
Khi người ta cống hiến trong nghành khoa học tế bào quá lâu, tham gia vô số thí nghiệm, tế bào cơ thể sẽ vì thế mà bị ảnh hưởng.
Các số liệu kiểm tra sức khỏe cho thấy, hai người họ không nên sinh con vì khả năng cao thai nhi sẽ gặp biến dị không mong muốn hoặc sẽ tử vong trong bụng mẹ.
May mắn thay, hai vợ chồng đều là nhà khoa học, vì thế mà họ bí mật ngày đêm nghiên cứu nhân bản gen người, nhân bản ra chính họ.
Ông trời lấy của ta cái này ắc sẽ trả lại ta một thứ khác.
…
Một ngày nọ, khi cả hai đang loay hoay trong phòng thí nghiệm tại gia, thì tiếng chuông cửa vang lên.
Gia Mẫn mở cửa ra thì thấy bên ngoài là vài người đàn ông mặc áo vest đen chỉnh tề.
Bọn họ muốn trao đổi làm ăn với hai vợ chồng.
Nhìn tấm danh thϊế͙p͙ trêи tay, Hứa Gia Mẫn không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng mấy người này căn bản không giống lừa gạt cho lắm.
“Tập đoàn Trịnh Gia muốn chiêu mộ hai vị, xin hãy cân nhắc tới lời đề nghị này.”
Sau khi trao cho Gia Mẫn chiếc cặp da đựng hợp đồng thì mấy người đó liền rời đi.
Hợp đồng này ghi rõ bên Trịnh gia sẽ hoàn toàn hỗ trợ tất cả khoản chi của thí nghiệm, đồng thời đáp ứng mọi yêu cầu để phục vụ cho nghiên cứu của cả hai cho đến khi thí nghiệm thành công.
Với điều kiện là thành quả sẽ thuộc sở hữu của tập đoàn.
Điều này thật mạo hiểm, nhưng thật đáng để Hứa Gia Mẫn cân nhắc.
Mấy năm qua bọn họ đã dồn quá nhiều tiền của vào những thí nghiệm thất bại, chỉ sợ sẽ đến ngày nhà cửa cũng chẳng có.
Với công nghệ hàng đầu của Trịnh Gia thì chắn chắc con đường đi đến nơi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
…
“Rất vui được hợp tác với hai người.”
Người đàn ông đó là Trịnh Văn, hiện là Tổng giám đốc tập đoàn Trịnh gia.
Anh ta còn rất trẻ, chỉ khoảng trêи dưới hai mươi lăm nhưng cách ăn nói, cư xử rất đỉnh đạc tự tin.
Hứa Gia Mẫn cũng lịch sự đáp trả cái bắt tay đó.
Nhưng trong khoảnh khắc, anh nhìn vào ánh mắt người kia thấy có một tia buồn trong đó.
Cũng đúng, người trẻ mà có được phong thái này chắc cũng đã phải trải qua nhiều chuyện.
Sau đó, nhờ vào sự hậu thuẫn của Trịnh gia mà công tình nghiên cứu được đẩy nhanh tốc độ.
Lồng nuôi cấy đặt ở giữa phòng lab có người túc trực ngày đêm theo dõi.
Bên trong là hai mảng thịt to tướng màu đỏ tươi.
Các chỉ số đều cho thấy có sự sống.
An Nhiên đến gần, đặt tay lên hai tấm kính, cảm nhận hai vật thể bên trong.
"Con à, chúng ta sắp được gặp nhau rồi "
Gia Mẫn cũng đến gần, ôm vợ lại.
Nhịp tim cả hai đập thình thịch liên hồi.
Thật hồi hợp, chưa bao giờ họ có thể đi xa đến mức này.
Chỉ còn vài tiếng nữa, nếu ổn định, hai vật chủ sẽ được cấu ghép ADN được tuyển chọn vào.
Cuối cùng bọn họ cũng sắp được gặp đứa con tinh thần của mình.
“Anh à, giám đốc Trịnh, hình như từng bị mất 2 đứa con.
Là song sinh.
Vợ cậu ấy bị sảy thai…”
“Làm sao em biết?”
“Những người làm việc lâu năm trong đây, ai cũng biết chuyện đó.
Chuyện này, cậu ấy thật đáng thương…”
Hứa Gia Mẫn trước câu nói của vợ mình liền cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ vì vậy mà cậu ta có hứng thú với nghiên cứu này.
“Anh đừng lo quá…chúng ta sẽ có cách mà…”
An Nhiên đúng là rất hiểu Gia Mẫn, cô biết nỗi bất an của chồng.
Dù chuyện gì có xảy ra, bọn họ sẽ làm mọi giá để bảo vệ “đứa con” của mình.
Cô tin là vậy.
…
Hai cơ thể gần như hoàn chỉnh bên trong lồng chứa.
Một nam, một nữ.
Cả phòng lab đều như nín thở để đón chờ chúng, đây chính là bước nhảy vọt của cả nhân loại.
Dung dịch nuôi cấy được rút sạch, hai đứa trẻ được cẩn thận đem vào lồng hấp nhiệt.
Nhìn sinh linh bé bổng nằm đấy, hơi thở đều đều khiến Phạm An Nhiên rơi nước mắt.
Cuối cùng thì hai vợ chồng cũng có con rồi.
Tuy không được sinh ra như những đứa trẻ bình thường khác, nhưng nó chính là máu thịt của cả hai mà ra.
Mọi chỉ số đều được giữ ở mức bình thường.
Tuy cả hai chưa hề mở mắt hay cất tiếng khóc, nhưng đi được tới bước này thì quả là quá thành công.
Thông tin về thí nghiệm cho đến giờ đương nhiên được giữ bí mật.
Chỉ có Trịnh Văn cũng những nhà khoa học cấp cao mới được biết tới nó.
Hứa Gia Mẫn nhìn Trịnh Văn ở trong phòng quan sát, cậu ta vẫn luôn ở đó để xem xét mọi thứ, đặc biệt là vào những thời khắc quan trọng nhất.
Trong ánh mắt của vị Giám đốc trẻ kia có gì đó thật đáng sợ.
Mà thời khắc đưa hai đứa trẻ thành công ra khỏi lồng cấy, Hứa Gia Mẫn cảm nhận thấy được luồng không khí kỳ lạ ấy nhiều hơn cả.
Phạm An Nhiên không muốn chồng nghĩ bậy, dù gì Tổng Giám đốc Trịnh Văn có thể được xem là đã giúp đỡ cho hai người rất nhiều.
Từ khi ký hợp đồng, chỉ cần nửa năm mà đã tiến xa như thế.
Cả hai phải thấy biết ơn cậu ta mới phải.
Hứa Gia Mẫn trước lời trấn an của vợ liền thở dài.
Nhìn hai sinh linh bên trong lồng ấp, anh phải làm gì để có thể bảo vệ chúng đây.
Chợt trong đầu Hứa Gia Mẫn lóe lên một suy nghĩ.
“Sau khi hai đứa trẻ ổn định, ta sẽ rời đi!”
Câu nói của Hứa Gia Mẫn chắc như đinh đóng cột.
Đúng vậy, ở lại đây như đùa với hổ dữ.
Mà con hổ kia không phải dạng mà hai người có thể đấu lại.
…
“A…a…”
“Gia Mẫn, Gia Mẫn, Thế…Thế Minh vừa cất tiếng gọi!”
Hai người đặt tên cho hai đứa trẻ kia, Hứa Thế Minh và Hứa Nhật An.
Dù các nhà khoa học khác đều phản đối việc này, vì khi gọi tên một thứ gì đó, ta sẽ nảy sinh cảm xúc với vật thí nghiệm, điều đó khiến việc nhiên cứu chúng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng với họ, hai đứa trẻ này chẳng khác gì con ruột mình đẻ ra cả.
Thế Minh cất tiếng khóc đầu tiên, như một đứa con nít bình thường.
Trong khi Nhật An vẫn còn thoi thóp thở đầy yếu ót.
Cũng đúng, cơ thể của bé Thế Minh được hình thành từ khi còn ở phòng thí nghiệm tại gia, còn Nhật An là khi đến Trịnh gia mới có tài nguyên để tiến hành thí nghiệm.
Thế Minh cứ như bao đứa trẻ bình thường khác.
Ngủ, khóc, chơi với “cha mẹ”.
Nhưng giữa hai đứa trẻ dường như có một mối liên kết vô cùng đặt biệt.
Mỗi khi Thế Minh nhõng nhẽo, chỉ cần đưa cậu bé đến bên cạnh Nhật An, thì lập tức cậu không khóc nữa.
Nhìn đứa trẻ sụt sùi trong lòng, Phạm An Nhiên bỗng cảm thấy nó vừa buồn cười, vừa đáng yêu.
Với một cơ thể nhân tạo và bộ gen được chọn lọc kỹ càng, Thế Minh lớn rất nhanh, các kỹ năng nghe nói, đi đứng đều được tiếp thu một cách nhanh chóng.
Chỉ qua một tháng, cơ thể cậu bé đã bằng đứa trẻ 6 tháng tuổi.
Nhưng việc phát triển này không ổn định, đôi khi mức độ phát triển có thể thay đổi, lúc nhanh lúc chậm.
Từ khi Thế Minh biết đi đứng, cậu luôn tìm cách chạy đến gần lồng ấp của em gái mình, và đứng cạnh đó rất đâu, miệng bi bo như đang nói chuyện với em gái.
Cuối cùng, Nhật An cũng đã mở mắt.
Khoảnh khắc đấy đương nhiên Hứa Thế Minh là người chứng kiến đầu tiên, cậu bé mừng quýnh, lập tức gọi cha mẹ đến.
Hôm đó phòng lab đồng loạt vang lên tiếng vô tay khắp nơi.
Chúc mừng thành công vượt trội của dự án.
Cả nhà 4 người trông thật hạnh phúc.
Hai đứa trẻ được những người trong dự án nuôi dạy đủ thứ.
Qua đó cũng để nghiên cứu sâu hơn về quá trình phát triển của chúng.
Cô bé Nhật An trông yếu ớt hơn người anh của mình rất nhiều, cả về sức khỏe lẫn tốc độ phát triển đều kém hơn nên khi đứng cạnh anh trai, con bé thật vô cùng nhỏ nhắn.
Thế Minh thì tỏ ra rất thương em mình, hai đứa trẻ cứ thế dính lấy nhau như hình với bóng.
Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.
Mới đó đã 2 năm trôi qua.
Thế Minh lúc ấy lớn bằng đứa trẻ 4 tuổi, còn Nhật An thì 2.
Lúc bấy giờ Trịnh Văn mở cuộc họp, cậu ta muốn tiến hành đẩy mạnh thí nghiệm.
Nhưng Gia Mẫn lúc này đã có quyết định của mình.
“Chúng tôi muốn rút…”
“Rút?”
Hai người muốn nghỉ hưu sớm, họ sẽ để lại công nghệ, tài liệu nghiên cứu,.v…v…mọi thứ sẽ thuộc quyền sở hữu Trịnh Gia.
Chỉ xin được đem hai đứa trẻ này đi.
Trịnh Văn nghe xong có vẻ không vừa lòng lắm, liên tục chau mày, nhưng trước giờ Trịnh Văn làm việc đều rất công tư phân minh, Gia Mẫn tin là cậu ấy sẽ không làm khó gia đình mình.
“Chúng tôi sẽ luôn sẵn sàng có mặt để giúp đỡ Trịnh Gia, chỉ là bây giờ chúng tôi muốn giành thời gian cho gia đình nhiều hơn.
Mong cậu chấp thuận.”
Cuối cùng Trịnh Gia cũng gật đầu đồng ý.
Phạm An Nhiên nắm tay Thế Minh, Hứa Gia Mẫn bế Nhật An.
Cả nhà 4 người dọn hành lý trở về căn nhà nhọ của mình.
Đây là khoảnh khắc đầu tiên hai được trẻ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Mọi thứ trông thật lạ lẫm, phía trêи đầu không phải trần nhà nữa mà là cả bầu trời xanh ngắc.
Tán cây rung rinh trong gió cũng khiến chúng bất ngờ.
Khi bước vào xe, chúng tỏ ra khá hồi hợp.
“Mẹ, sao chúng ta bị nhốt rồi?”
Thế Minh nắm chặt tay mẹ lại khi được bế lên ghế sau.
Ba Gia Mẫn thì gài dây an toàn giúp cậu, xong khẽ xoa đầu thằng con kháu khỉnh.
“Đây là xe hơi, chúng ta sẽ về nhà, được chứ!”
Mẹ An Nhiên mỉm cười dịu dàng, đặt chiếc ghế nôi của Nhật An bên cạnh Thế Minh, cẩn thận gài khóa an toàn.
“Đi thôi nào!”
“Nhật An à, đừng sợ nha!”-Thế Minh vẫn có vẻ lo lắng, cậu quay sang nắm bàn tay nhỏ của em mình.
Nhật An cứ thế nhoẻn miệng cười, con bé vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Xe lăn bánh rời đi.
Trêи tầng cao, có bóng dáng người đàn ông cao lớn giương mắt dõi theo bọn họ.
Ánh mắt sát khí của gã khiến người ta thấy sởn cả gai tóc.
Dù có chạy đi đâu, thì họ cũng sẽ không thoát khỏi bàn tay của gã.
Trịnh Văn kéo rèm lại.
Căn phòng lại trở về trạng thái tăm tối.
“Theo dõi họ.”.