Nàng mấp máy, miệng hồng phấn non mềm chỉ khiến người khác muốn cắn một ngụm.
Thẩm Hạo trông thấy nàng chậm rãi sáp tới, híp mắt lại chuẩn bị hưởng thụ.
Tiếng hít thở càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ hôn vào đôi má, đột nhiên nàng ghé vào sát khuôn mặt, ghé vào lỗ tai hắn dừng lại, khẽ cáu: "Hôn đại đầu quỷ nhà huynh."
Mang bệnh choáng váng muốn chết rồi, còn bộ dáng như vậy.
Cả ngày nghĩ đến không ít chuyện đứng đắn, nàng cũng thấy xấu hổ thay hắn.
Tay nhanh chóng nhấc lên, kẹp ba cây kim chuẩn xác không sai mà đâm vào đỉnh đầu hắn.
Bùi Lương và Thúy Ngọc che miệng cười, Thúy Ngọc không có nhịn được, phốc xuy cười ra tiếng.
Thẩm Hạo bực bội, liếc hắn, Bùi Lương vội vàng kéo Thúy Ngọc xuống dưới.
Hòa Sinh lấy tay đẩy đẩy bả vai hắn, hỏi: "Tức giận?"
Thẩm Hạo lạnh mặt, không có lực mà trả lời một câu: "Không có."
Hòa Sinh chà xát châm, hạ châm hơi sâu.
Tóc của hắn ngày thường vô cùng tốt, không có nửa điểm nâu nhạt, nhìn dưới ánh nến, như châu báu đen nhánh, phủ xuống vai.
Nam tử tóc dài, dễ dàng lộ ra cảm giác mất tinh thần bất chấn, hắn lại không như vậy, lông mày rậm mắt sáng, hoàn toàn là khí chất lãnh ngạo thanh cao.
Từ trên nhìn xuống, hạ thấp mắt nhìn, hắn có một đôi lông mày đẹp, nửa điểm hỗn tạp cũng không có, vừa đậm lại vừa đen, rất vừa phải.
Chỗ giữa trán giữa lông mày phía trên, hơi có điểm nhô lên, phải nhìn kỹ mới nhìn ra được.
Chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có cái cục xương này là không được hoàn mỹ.
Trước kia nghe thầy tướng số nói, rồng có xương phục hi, sinh ra ở ngay trán, đích thị là quý nhân.
Hòa Sinh nhẹ nhàng xoa khối xương nhỏ này, cười: "Huynh có nhật giác*, chẳng lẽ là hoàng đế sao?"
* Xương nhật giác là xương nằm hai bên trái của mày.
Các chuyên gia cho rằng người có xương nhật giác thì đại quý.
Người có xương long tê nhật giác thì có tướng làm vua.
Sách Tướng Thư có viết:" Trán có long tê liền với tóc trên đầu lại có nhật nguyệt giác sẽ làm vua thiên hạ".
Sách Hậu Hán Thư có viết" Thân cao 7 thước 3 tấc, lông mày đẹp, miệng rộng có nhật giác là tướng đế vương"
Nàng vốn là nói giỡn một câu, Thẩm Hạo nghe xong nhưng một chút vui vẻ cũng không có, cẩn thận suy nghĩ, theo tay nàng vuốt ve dấu vết, sờ một chút.
"Một khối xương nát, còn có thể sinh ra hoa? Ta nếu là tướng mạo hoàng đế, nàng chẳng phải là tướng mạo hoàng hậu?"
Hòa Sinh che miệng cười, thấy sắc mặt hắn hòa hoãn, theo lời nói tiếp: "Chỉ cần không phải là tướng ăn mày, đều tốt."
Nàng thu châm, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Thẩm Hạo giữ chặt nàng, nâng khuôn mặt lên, toàn cảnh là không cam lòng.
Nàng quắt miệng, học theo câu nói thường ngày hắn hay giắt ở khóe miệng, đáp lễ: "Người lớn như vậy, còn náo như tiểu hài tử."
Thẩm Hạo nhất thời lại không tìm được lời bắt bẻ
Cúi đầu, tầm mắt nhìn bóng dáng dần dần tới gần, trong đầu còn đang suy nghĩ lời nàng vừa nói, nháy mắt cái trán ấm nóng—— nàng xoay người, hôn trán hắn một cái.
Nhưng thời gian như chuồn chuồn lướt nước, lại ước gì mỗi lần mỗi động tác đều chậm như ốc sên, tinh tế kéo dài khe hở thời gian nếm lại một lần.
Thẩm Hạo lấy lại tinh thần, Hòa Sinh đã tránh ra mấy bước.
Giương mắt nhìn, chỗ tối và sáng giao hòa, mép váy nàng nhẹ nhàng lay động theo chiều gió giống như hồ điệp nhẹ bay, vỗ rồi vỗ, rất nhanh không còn bóng dáng.
Thẩm Hạo sau đó nằm nghỉ ngơi, ngón tay vuốt ve, chạm vào nơi nàng hôn qua, đã từng học biết bao bài thơ học biết bao câu thơ phân giải triền miên, hiện tại người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tự mình thể hội, mới biết được ý nghĩa chân chính của nó.
Chân trời góc bể có cũng có điểm cuối cùng, chỉ có tương tư là mãi vô tận.
Đây không phải là yêu đó chứ, nàng mới rời khỏi một hồi, trong đầu hắn tất cả đều là bóng dáng của nàng.
Ở trên sông lung lay năm sáu ngày, cuối cùng cũng đến thành Vọng Kinh.
Bước lên nơi quen thuộc, trong lòng Hòa Sinh vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.
Thì ra nơi hắn muốn mang nàng tới là Vọng Kinh a, nơi này nàng từ nhỏ lớn lên, nơi nàng thích nhất trên đời.
Thế nhưng.
.
.
Hòa Sinh hỏi hắn: "Đại phủ ở ngay tại thành Vọng Kinh, còn có hàng xóm láng giềng của ta, bọn họ cũng nhận ra ta.
.
.
Vạn nhất bị nhìn thấy, làm sao bây giờ?"
Thẩm Hạo cười khẽ, "Sợ cái gì, dù sao có ta chống đỡ.
Nhà của nàng ở phố Bình Hòa, nhà của chúng ta ở phố Hoa Dung, một người đông một người ở nam, thường ngày đụng không đến đâu."
Nhưng phủ đệ của đại phủ thì liền rơi vào phố bên cạnh phố Tây Đôn mà.
.
.
lông mày nàng nhăn lại, ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta ở phố Hoa Dung ? Đây chính là chỗ ở của hoàng thân thế tử, chúng ta là muốn đi tìm ai nương tựa sao?"
Vóc người hắn không tệ, suy nghĩ cũng ngang ngược linh quang, nói không chừng thân phận chân thật là vương hầu môn khách nhà ai.
Hòa Sinh lẩm bẩm, tốt xấu gì cũng dính bên cạnh hoàng thân quốc thích rồi, cáo mượn oai hùm, lưng có thể thẳng.
Thẩm Hạo nhìn kỹ hình dáng nàng suy nghĩ, giống như là tính toán bán hắn như thế nào mới thích hợp nhất.
Làm khó hắn nửa điểm khí chất hoàng tử cũng không có sao, nhìn ở trong mắt nàng, ngược lại đã thành môn khách tìm nơi nương tựa.
Ôm nàng lên xe ngựa, nói: "Đợi nàng đến, thì sẽ biết được, ta rốt cuộc muốn tìm ai nương tựa."
Xe ngựa một đường rong ruổi, ở thành Vọng Kinh người đến người đi, lại ra vào như chỗ không người, Hòa Sinh âm thầm ngạc nhiên, nghĩ thầm, người đi nương nhờ này, nhất định là đại nhân vật.
Đã đến nơi, Thẩm Hạo đỡ nàng xuống xe, Hòa Sinh tập trung nhìn, nhà này khí thế rất tốt, chỉ là cửa phủ tổng cộng năm cái, trên mái hiên lộ ra ngói lưu ly màu xanh lá, trên nóc nhà không biết đặt thần thú gì, trên cửa từng đạo đinh cửa, trước cửa hai sư tử bằng đá, một đực một cái, uy nghiêm mạnh mẽ.
Hòa Sinh đọc tấm biển lớn treo ở dưới mái hiên, "Bình.
.
.
Cái gì phủ."
Thẩm Hạo đọc: "Bình Lăng phủ."
Hòa Sinh vỗ tay, "Ta biết nha, Bình Lăng Vương Phủ nha, phủ đệ của đương kim nhị hoàng tử." Thì ra hắn muốn nhờ vả thật sự là hoàng tử.
Nghiêng đầu sát vào hắn, nói khẽ: "Ta nghe nói Bình Lăng Vương thích đồng tính, làm người nghiêm cẩn, không tốt sống chung, huynh nhất định phải nhảy vào hắn sao?"
Trên mặt Thẩm Hạo lúc xanh lúc đỏ."Ai ở bên ngoài truyền những lời này? Nếu như bắt được nhất định phải cắt đầu lưỡi bọn hắn!"
Thanh âm hắn buồn bực, phất tay áo đi về phía trước.
Hòa Sinh bước nhỏ vội vàng đuổi theo, vô duyên vô cớ, tại sao lại giận?
Đến trước cửa phủ, một hàng thị vệ đứng chỉnh tề, mỗi người áo giáp cầm kiếm đồng, như mây bay ngang cầu vồng.
Thủ vệ của Bình Lăng Vương gia băng lãnh như vậy hoàn toàn bất đồng với những nhà khác, đã vậy danh hào của hắn còn là "Thiết Diện Vương Gia".
Nghĩ lại, lời đồn trên phố nói tướng mạo Bình Lăng Vương so với Phan An, là bề ngoài tốt nhất trong tất cả các hoàng tử, cũng không biết có cơ hội gặp mặt một lần hay không.
Đi đến trước mặt, đột nhiên thị vệ hai bên một gối hành lễ, ồn ào chấn động cả trời, "Tham kiến Vương Gia!"
Hòa Sinh thiếu chút nữa bị dọa kêu to một tiếng, kéo tay áo Thẩm Hạo, nhìn chung quanh: "Vương Gia ở đâu, sao ta không nhìn thấy?"
Thẩm Hạo xoay qua nhìn nàng, nhướng một bên lông mi, "Xa tận chân trời."
Hòa Sinh "A" một tiếng, tròng mắt chậm rãi dạo qua một vòng, sau nửa ngày tìm được trên người hắn, không thể tin được, "Chẳng lẽ.
.
."
Nha đầu kia, phản ứng quá chậm.
Thẩm Hạo kéo tay nàng, để ở trước ngực, "Đúng, chính là ta."
Hòa Sinh ngây ra như phỗng.
Thẩm Hạo nhìn nàng, thấy nàng khoanh tay ở bên cạnh, vẻ mặt khổ như đại thù thâm sâu.
Một đường không nói chuyện, ngay cả đi đường cũng bước xa hắn.
Đã được biết thân phận của hắn, ngược lại tránh không kịp, đây là tật xấu gì? Hắn là Vương Gia không tốt sao, ngoại trừ Thánh Nhân trước triều đình và hậu cung, tóm lại có hắn che chở, nàng muốn thế nào đều được.
Trong lòng hắn suy nghĩ nhiều lần, càng nghĩ càng rối rắm.
Vừa vào phòng, kéo nàng ngồi xuống, hỏi: "Nàng là bị hù dọa, hay là tức giận? Giận ta gạt thân phận của mình? Nàng buồn bực như vậy, ta làm sao đoán, tóm lại nói lý do, ngày đầu tiên vào phủ, khuôn mặt nhạt nhẽo, không tốt."
Hòa Sinh thấp mắt, "Vương Gia nói rất đúng."
Thẩm Hạo bỏ xuống sĩ diện, âm dương quái khí, hắn nghe không sảng khoái."Lòng của nữ nhân, sâu như biển, lời này không sai."
Hòa Sinh giương mí mắt nhìn hắn, vừa rồi toàn bộ khiếp sợ kích động đi ra: "Huynh là Vương Gia, lừa gạt ta tới, là muốn làm nha hoàn hay là làm thông phòng? Gia thế ta hèn mọn, lại là hai lần gả, chẳng lẽ còn có thể làm thê tử huynh, làm chánh phi sao?" Nàng dẩu môi, nghẹn đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Vốn cho là hắn bất quá là người bình thường, đồng ý chạy đi với hắn, cố gắng suy nghĩ theo chiều hướng xấu, cũng lường trước tình huống xấu nhất, duy chỉ có tính sót, phú quý ngập trời sau lưng hắn.
Có đôi khi, tốt đến mức tận cùng, càng làm cho người ta mất tinh thần.
Bởi vì không xứng, cho nên ngay cả tâm tư cũng không có.
Thì ra là vì việc này.
Thẩm Hạo rũ mắt nhìn nàng, giọng nói lộ ra uy nghiêm không cho phép kháng cự.
"Nàng nhìn ta."
Hòa Sinh cắn môi, không nhìn.
Một chút cũng không nghe lời.
Thẩm Hạo vươn tay, hai ngón tay bóp cằm của nàng, hơi vừa dùng lực, bắt được khuôn mặt của nàng.
"Nàng nhớ kỹ, trên đời này, không có người nào thích hợp với ta bằng nàng.
Vị trí chánh phi của Bình Lăng Vương, ta sẽ đầu đuôi gốc ngọn kiếm cho nàng.
Nàng đợi ở bên cạnh ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó, duy chỉ có một thứ không thể làm, chính là tự ti."
Hòa Sinh thấp mắt, nước mắt lưng tròng nhìn xuống đất.
Lòng Thẩm Hạo lập tức mềm mại, sờ tóc đen mềm của nàng, thả nhẹ ngữ khí, ôn nhu dỗ dành nàng: "Nàng tốt lắm, thật sự."
Hòa Sinh hỏi: "Ở đâu tốt?"
Thẩm Hạo tinh tế đáp: "Khẩu vị tốt, tham ăn."
Hòa Sinh hừ một tiếng, đây mà tính chỗ tốt gì, chẳng lẽ hắn nghĩ nuôi nàng như chăn heo sao?
Thẩm Hạo thích nhìn dáng vẻ nàng tức giận buồn bực, cái miệng nhỏ nhắn vểnh cong lên, thật muốn ra tay niết vá lại.
Ôm lấy tay nàng, mười đầu ngón tay nhọn, cổ tay trắng ngần mềm mại không xương đặt trong lòng bàn tay, bóng loáng trắng nõn.
"Nàng cái gì cũng tốt, mặc dù người khác nhìn thấy không tốt, đặt ta trong mắt, tất cả đều tốt.
Không nên lo lắng, hết thảy có ta."
Băng sơn nói lời tâm tình, cũng là kéo căng mặt, chỉ có trong con ngươi điểm điểm tinh quang, có chút bất đồng —— nguyên do là hắn ít khi dịu dàng thế này lắm.
Lời đều nói hết rồi, nàng dù nghĩ thế nào cũng vô ích.
Thuyền hải tặc đã chọn, bất chấp khó khăn cũng muốn lên.
Nàng gật gật đầu, "Hết thảy huynh làm chủ."
Vô luận là dân nghèo hay là Vương Gia, nàng biết rõ, mình nên tận tâm ý đối với hắn, một phần cũng không thể thiếu.
Trả xong ân tình, ngày sau muốn như thế nào, toàn bộ do hắn xử lý.
Dỗ dành người tốt rồi, Thẩm Hạo dặn dò phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
No bụng ăn một bữa, kế tiếp liền nên đi thăm Vương Phủ, để quen thuộc chỗ ở sau này.
Thẩm Hạo dắt tay của nàng, đường hoàng đi dạo trong phủ.
Vương Phủ rất lớn, hết thảy dựa theo quy tắc tiêu chuẩn, chánh điện bảy gian, lầu các chín gian, phía sau bảy gian lầu.
Hắn thường ngày ở chánh điện, bởi vì bề bộn nhiều việc chính vụ, thư phòng cũng không bố trí nơi khác, đặt trong chánh điện.
Hắn không thích chăn gối chiếu nệm, bởi vậy trong phủ phần lớn nơi nơi đều trống rỗng.
Hắn chọn gian phòng cho nàng gần chánh điện.
Cực kỳ gần, đi hai bước đã đến, thuận tiện nhìn nàng.
Đuổi Thúy Ngọc đi thu dọn đồ đạc, bởi vì bệnh này của hắn, cả phủ trên dưới không có một nha đầu nào, hiện tại nàng đã đến, cần phải thu xếp cho nữ nhân, liền toàn bộ đặt ở trên người Thúy Ngọc.
Thẩm Hạo kéo nàng đi lên phía trước, mỗi lần đến một chỗ, liền cẩn thận giới thiệu, nhìn nàng nghe đến hồ đồ, duỗi ra ngón tay ấn ấn huyệt thái dương của nàng, "Sau này khách đến thăm người, toàn bộ phải do nàng dẫn, hiện tại không nhớ rõ ràng, sau này như thế nào chiêu đãi tân khách?"
Hòa Sinh xoa xoa đầu, nàng lại chưa nói muốn thay hắn chiêu đãi tân khách.
Sau lưng Bùi Lương vội vàng đi đến, vén tay áo hành lễ, bẩm báo Chi: "Gia, người trong cung đến, Đức Phi nương nương muốn gặp người.
.
." Ngữ khí ngừng một lát, nói tiếp: "Còn có Hòa Sinh cô nương.".