Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Thẩm Hạo liếc mắt sang một bên, hiếm khi không thèm nhìn nàng. Dịch
hai tay, vuốt vuốt ngọc ban chỉ trên tay, không để ý đáp: “Nàng cảm thấy có thì có, cảm thấy không có vậy sẽ không có.”

Thanh âm của hắn rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như là nước phá băng đầu xuân, lạnh mà sáng, nghe không ra tình tiết phức tạp gì. Hòa
Sinh ngẩng mặt, khép môi dưới, rụt cổ một cái.

Ven đường trồng đầy cây liễu, cây liễu cong cong rủ lá xuống, màu
xanh biếc của tinh thần phấn chấn bừng bừng, bị gió thổi qua, rì rào
rung động. Một gốc rồi một gốc, âm thanh lá cây dao động từng tiếng nối
tiếp từng tiếng, quấy nhiễu phiền muộn trong lòng người.

Nếu như ngữ khí hắn bình thường chút ít, hắn coi như là nhận biết, hết lần này tới lần khác thanh âm hắn rất lạnh, làm cho người ta khó có thể phỏng đoán. Hắn nếu là trào phúng, nàng liền thuận thế nhận lỗi, nhận
thức là bản thân tự mình đa tình; nếu không phải, chuyện liền khó làm.

Hắn từ Vọng Kinh đến, toàn thân khí thế nhìn giống như là người có vài phần quyền thế, mấy ngày nay tiếp xúc, càng cảm thấy hắn âm tình bất
định, cũng không phải là người hòa khí. Nàng tự nhận không đức vô năng,
chỗ tốt duy nhất chính là không bắt bẻ dễ dàng thỏa mãn, nếu nói hắn
quý mến, chỉ sợ sẽ bị hù chết.

Chuyện là nàng tự bới móc ra, tự nhiên phải do nàng chu toàn. Trong
lòng diễn thử một lần, giọng điệu giả vờ nói giỡn, nhảy ra hai bước dậm
chân, lòng bàn tay đặt ở phần bụng, trước ngửa ra sau lay lay thân mình, cười có chút cứng ngắc: “Lừa gạt hả? Ha ha ha ha.”

Mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, vừa vặn tiếp được ánh mắt hắn
từ trên cao nhìn xuống ném tới, nhìn nàng giống như đồ ngốc. Hòa Sinh
không cười, khóe miệng hơi nhếch, ý định bình sứt chẳng cần giữ gìn, trả lại nguyên vẹn lời nói hôm qua.

”Ừ, cửa hàng ta không thể nhận, nhưng ta có thể làm chưởng quầy thay
ngươi quản lý, ta mặc dù không biết chữ, nhưng vẫn biết tính sổ. Không
thể tính toán chi tiết, nhưng chắc chắn sẽ không sai, mỗi tháng cho ta
mười hai mươi... lượng bạc là được rồi.” Nàng nói say sưa, đỏ mặt
nói ra, thị trường mua bán còn trả giá, nàng trước nâng lên giá luôn
không sai đâu, chính là lộ ra da mặt dày một chút.

Thẩm Hạo dạo bước, giày gấm Tô Tú màu tím thêu mãng xà vàng giẫm lên
đường nhỏ lót đá thanh hoa, trên mặt giày nhiễm vài dấu bùn, bởi vì tâm
thần có chút hoảng hốt, bước chân không quá ổn, đế giày cũng lướt qua
vũng nước đọng.


Nàng cảm thấy có thể vừa rồi báo giá quá mức cao, ý đồ tăng thêm lợi
thế, phối hợp nói mình tính sổ lợi hại. Thẩm Hạo nghe vào tai, cũng
không cảm thấy phiền, nhưng một từ cũng nghe không vô, chỉ nghe được
giọng nói nàng ông ông lẫn vào thành một đoàn, nhanh như chớp chui vào
trong đầu.

”Ta muốn thu nàng vào phủ, không biết đây có được xem là suy nghĩ không an phận hay không?”

Bên tai giống như có cái gì oanh địa nổ tung, quấy đến người ù tai
ngất đi. Lần này mới thật sự là hù dọa, một hồi lâu mới định thần lại,
cố hết sức cong khóe miệng lên cười: “Thẩm công tử, vừa rồi nói đùa thôi mà, sao còn cho là thật?”

Nàng đánh giá bản thân rất cao, tự cho là hỏi rõ ràng có thể kịp thời
bỏ ngay, lại không nghĩ, chính thức làm rõ, nàng vẫn có chút không chịu nổi. Chẳng bằng che giấu thản nhiên thì tốt hơn.

Thẩm Hạo nghiêm mặt, dôi mắt khẽ híp lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng, bờ môi cắn cắn đỏ bừng, quai hàm nghẹn một hơi, tay càng nắm chặt
chà xát góc áo. Bẻ các ngón tay đang bấu chặt, từ tay áo vươn ra, nắm
lấy bàn tay tinh tế của nàng, nói: “Ta biết nàng không phải nói đùa, đã
làm rõ, liền giấu không được.”

Hòa Sinh rút tay về, lại bị hắn một mực bóp chặt cổ tay, rút ra không
được.”Ta không thích ngươi, ngươi cũng không làm gì được ta, giữa chúng
ta, tuyệt không có khả năng.”

Thẩm Hạo cười lạnh một tiếng: “Nàng không thích ta, thì có sao đâu?
Chuyện gả cưới, không cần thiết không vừa lòng, lúc này thêm nàng cũng
không sao.”

Ánh mắt của hắn kiên trì, bạch quang sáng ngời chiếu vào mặt, khuôn
mặt đường cong góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt nhìn nghiêng, quang ảnh phai
nhạt nửa bên mặt hắn, so với bình thường, giữa lông mày mờ nhạt nhu hòa
không ít, nhưng bởi vì khóe miệng lúc này đang cười, lộ ra ý tứ hàm xúc
không rõ, thần bí khó lường.

Thật sự là hỏng bét. Oán đầu óc mình không thanh tỉnh, đẩy ra diện mục thật sự của người này, hiện tại muốn vãn hồi, nhưng đâu còn có đường

sống? Lui về sau, dùng hết sức muốn giãy giụa giam cầm của hắn, duỗi ra
tay kia đi giữ cổ tay hắn, giãy giụa một phen, cuối cùng vẫn thất bại.

Nào có như vậy, chẳng lẽ hắn muốn cường cưới hay sao! Đôi mắt vụt
sáng, khó thở công tâm, mắt thấy nước mắt muốn tràn mi ướt khóe mắt,
dính lông mi, nhất thời không giữ được, nước mắt như hạt đậu tuôn rơi
xuống đất.

Thẩm Hạo sửng sốt, làm sao lại khóc? Vô thức duỗi ra một tay ra lau nước mắt cho nàng, tay kia vẫn đang nắm chặt cổ tay mảnh khảnh trắng như ngó sen không thả.

Khuôn mặt của nàng nóng lên, nơi ngón tay đụng phải, vừa mềm lại vừa
non nớt. Nước mắt rơi ướt ngón tay, theo khớp xương mảnh khảnh rơi xuống lòng bàn tay, rõ ràng ấm áp vừa phải, nhưng lại cảm thấy phỏng tay.

Hòa Sinh xoay mặt tránh khỏi bàn tay của hắn, trong mắt thì ẩm ướt,
nhưng trong lòng lại là là lửa, răng trắng trong miệng muốn cắn xuống.
Hắn không né tránh mà lau nước mắt cho nàng, bị nàng cắn còn đưa tay vào trong miệng nàng.

Hòa Sinh vốn muốn dọa hắn một chút, hiện tại ngược lại do dự. Cắn hay không cắn? Cắn nhẹ hay cắn nặng?

Thẩm Hạo thả lỏng lông mày, cười nàng: “Chuyện có nhiêu đó, lớn như
vậy còn khóc nhè, xấu hổ quá đi?” Dứt lời, thu tay lại, buông nàng ra,
móc khăn tay thiếp thân đưa tới: “Lau đi.”

Hòa Sinh lập tức đứng ra xa hơn một mét, lau nước mắt lau mũi, cách
một khoảng ném khăn tay dơ lên người hắn, hắn phản ứng nhanh, lập tức
liền tránh ra.

Quét mắt khăn nằm trên đất, mắt Thẩm Hạo lộ ra ghét bỏ, ngẩng đầu
nhìn, nàng cầm mép váy một bước thắng ba bước, chạy chậm ra bên ngoài
phủ, sợ bị người đuổi theo.

Thẩm Hạo rủ mắt xuống, trầm mặc hồi lâu, cúi người nhặt lên khăn tay
bị vùi trong bụi cỏ. Thêu xấu như vậy, nàng lại không nhận ra, uổng phí
nàng trên thuyền thêu lâu như vậy, ngay cả khăn mình thêu cũng không
nhận ra.


Khăn bị nước mắt và nước mũi thấm ướt, động tác Thẩm Hạo khựng lại, lông mày khẽ khép, cuối cùng cất kỹ khăn tay.



Ngày thứ hai Bùi Lương đến nhà bái phỏng, bởi vì ấn tượng ngày hôm
qua, Hòa Sinh trốn ở trong viện không gặp hắn, biết rõ hắn vì Thẩm Hạo
mà đến, nên cố ý bảo Thúy Ngọc chặn ở trước cửa.

May mà Vệ Lâm đến, tiện thể đi chung Bùi Lương đoạn đường, người đến
viện, Vệ Lâm cũng ở đây, Hòa Sinh chỉ có thể giả bộ dáng vẻ như bình
thường.

Bùi Lương chuyển lời của Thẩm Hạo không sót một chữ: “Công tử nhà ta
nói, cửa hàng nếu như đã hứa cho cô nương, tuyệt không có ý thu hồi, cô
nương muốn cũng được, không muốn cũng được, dù sao cũng là của cô
nương.” Hắn dừng một chút, ngữ khí hòa hoãn chút ít, khuyên nhủ: “Vệ cô
nương, thực không dám giấu giếm, tính tình công tử nhà ta bướng bỉnh, vả lại hôm nay nếu ngươi nói câu không muốn, ngày mai hắn có thể phái
người phá hủycửa hàng. Ngươi coi như thương xót, nhận lấy đi.”

Vệ Lâm kinh ngạc: “Sao, ngươi không muốn? Ngươi không muốn nhưng ta muốn nha.” Dứt lời muốn đi lấy chìa khóa và sổ sách.

Bùi Lương mừng rỡ vứt đồ cho nàng, quan hệ đường tỷ muội tốt, Vệ Lâm
nhận, thì tương đương với Hòa Sinh nhận, hắn trở về báo cáo kết quả công tác cũng tốt.

Vệ Lâm khuyên nàng hảo hảo nhận lấy cửa hàng, liệt kê ra một đống lớn
chỗ tốt, nói xong lời cuối cùng thì miệng cũng khô, trước khi đi vẫn
không quên nói đợi ngày sau Hòa Sinh mở cửa hàng kiếm tiền sẽ ở bên cạnh ôm đùi nàng làm tiểu phú bà.

Hòa Sinh suy nghĩ một chút, cũng được, đưa tới cửa, nếu như nàng không thu, ngược lại giống như ra vẻ sĩ diện cãi láo. Nhất là đã trải qua sự
kiện ngày hôm qua, nàng còn muốn thẳng lưng chứng tỏ cho hắn thấy, nàng
căn bản sẽ không bị ảnh hưởng.

Đã không để ý người này rồi, còn quan tâm lời hắn nói làm chi?

Hòa Sinh rầm rì một tiếng, sau đó chuẩn bị nằm ngủ một lát. Trong đầu
trống trơn, rõ ràng đã buồn ngủ, nhưng như thế nào cũng ngủ không được.

Rút tay nhéo nhéo lỗ tai, nghiêng người đổi tư thế ngủ. Thanh âm xung
quanh trở nên đặc biệt vang dội, chim tước* ở đầu cành chít chít ríu
rít, trong đầu đột nhiên lóe lên dáng vẻ Thẩm Hạo nhíu mày mím môi lạnh
như băng, buồn ngủ trên người đi hơn phân nửa.

Hoàng thổ sáng tỏ, chỉ cần nàng cắn không buông miệng, hắn chung quy

cũngg không đến mức mạnh mẽ cứng rắn đoạt lấy. Lui một vạn bước, hắn nếu như làm ẩu, dám hủy danh dự nàng, Vệ phủ Vọng Kinh là người đầu tiên
không đáp ứng. Nhị thiếu nãi nãi Vệ phủ, làm sao có thể tái giá với
người khác? Sống là người Vệ gia, chết là quỷ Vệ gia, trước khi đi lời
Vệ Nhị nãi nãi đã nói vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Vừa nghĩ như thế, Hòa Sinh thả lỏng một chút. Một người buôn bán, dù
cho có quyền thế, hắn có thể to hơn đại phủ Vọng Kinh sao?



Cửa hàng son phấn mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ kém chọn ngày tốt ngày
lành đại cát để khai trương. Hòa Sinh đi cửa hàng xem qua, Thẩm Hạo cũng đã an bài thỏa đáng mọi chuyện cần thiết, con đường nhập hàng và tiêu
cục lấy hàng, toàn bộ thỏa đáng, nàng chân chân chính chính là vung tay làm chưởng quầy.

Khai trương ngày đó, Thẩm Hạo cũng không đến, dặn dò Bùi Lương đi đưa
hạ lễ, rốt cuộc đã tỏ tâm ý. Hòa Sinh cũng không để ý, hắn không đến rất tốt, đến ngược lại lúng túng khó xử.

Người làm của cửa hàng rất chịu khó, chỉ trong chốc lát liền hầu hạ
khách nhân cảm thấy mỹ mãn. Mấy nhà quan hệ tốt một chút với Vệ phủ đều
đến, biết là cửa hàng của đường cô nương Vệ gia, không thể không đến
ủng hộ.

Người Vệ phủ cơ hồ toàn bộ đều đến. Vệ Lâm vô cùng nhiệt tình, cố hết
sức lôi kéo, hễ là đến cửa, nàng ước gì có thể khiến người ta đầy bát mà về, mua được càng nhiều càng tốt.

Tống Dao mua thật nhiều son phấn bột nước, chuyên chọn mua loại đắt
tiền, không có gì ngoài Tống gia chuẩn bị tốt hạ lễ, mặt khác lại thêm
nhánh trâm ngọc khảm vàng. Nàng là người chậm chạp, đơn giản không cùng
người kết giao, bởi vì lấy quan hệ Vệ Lâm, thêm Hòa Sinh quả thật là
tính tình vô cùng tốt, là một hảo hữu đáng giá qua lại. Đã đưa trâm cài
tóc, liền xem nàng là người mình.

Hòa Sinh hôm nay rốt cuộc ở trong thành chính thức xuất đầu lộ diện,
cố ý chọn bối tử đỏ tươi phối với váy vàng nhạt thêu cành hoa xanh biếc, nổi bật lên hoạt bát mười phần lại không chói mắt.

Một ngày qua đi, thu vào quá mức dồi dào, thừa dịp náo nhiệt dần dần
tản đi, trong tiệm chỉ còn người làm cùng với một hai khách nhân, Hòa
Sinh lấy bàn tính ra, theo vài chữ to nàng biết bắt đầu gãy tính toán.

Tính toán, chính là hơn nửa giờ, đã đến thời gian đóng cửa, người làm
đóng cửa, nhưng nàng vẫn chưa thỏa mãn, đứng ở cửa ra vào đợi cỗ kiệu Vệ gia tới đón.

”Vệ cô nương!” Bên cạnh có người gọi nàng, Hòa Sinh theo giọng nói nhìn lại, Tống vũ Chi cất bước đang đi tới phía nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận