Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Vệ gia nghe nói Họa Thuyền được chọn, rất là cao hứng. Đưa Họa Thuyền đuổi vào phủ trước, Vệ nhị nãi nãi thậm chí tự mình đón nàng ta, thưởng cho
nhà nàng đủ loại đồ vật, nghìn vạn lần dặn đi dặn lại bảo nàng ta ở
vương phủ hầu hạ người cho tốt. Họa Thuyền cao hứng đáp ứng, Vệ nhị nãi
nãi sợ nàng ta nghe không hiểu ngụ ý, trực tiếp ném cho nàng ta quyển
sách khuê phòng, nhốt người ở trong phòng, xem hết mới cho đi.

Cô nương mười bốn tuổi, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh nịnh nọt Vệ
gia, tuy là khác chi, nhưng cũng muốn phất lên thành phượng hoàng. Gả
không được thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng, làm trắc phi vương phủ
cũng tốt, dù gì, trước kiếm cái thông phòng, chỉ cần có thể bắt lấy được chủ nhân một phủ, không sợ không có cơ hội trở nên nổi bật.

Đánh vào chủ ý như vậy, vào trong phòng Hòa Sinh. Thấy người, nhìn
dáng vẻ, mới biết được giữa người với người có bao nhiêu chênh lệch. Vị
trong phòng này, cả người da thịt trắng như tuyết, lung linh như nước,
như hoa sen mới nở, nhất cử nhất động, đều là điềm đạm đáng yêu.

Khó trách được vương gia thích. Họa Thuyền mặc dù sợ hãi thán phục,
nhưng cũng không bỏ đi ý nghĩ của mình, trái lại, cảm giác mình vẫn còn
có cơ hội. Đã quen ăn bàn đào, thỉnh thoảng ăn rau dại, là bệnh chung
của nam nhân.

Thẩm Hạo bận chuyện, liên tiếp vài ngày chưa từng hồi phủ, cho dù hồi
phủ, vẫn cũng không ngủ lại ở trong phòng Hòa Sinh. Họa Thuyền hầu hạ
vài ngày, dần dần bắt đầu lãnh đạm. Vị cô nương trong phòng này, cũng
không có rất lợi hại nha, ngay cả vương gia cũng không giữ được.

Nàng ta chịu trách nhiệm dẫn đường, ngày thường sống ở trước mặt,
không có Thúy Ngọc lên tiếng, cũng sẽ không chủ động làm, toàn tâm toàn ý nghĩ đến thừa dịp Thẩm Hạo hồi phủ, nhanh chóng trèo lên cành cây cao
mới tốt.

Hòa Sinh đã vài ngày chưa được ngủ ngon, nàng lần đầu tiên quản gia,
áp lực quá nhiều. Chức trách của mỗi người được phân chia rõ ràng, lại
phải kết hợp với quy định vương phủ, thỉnh giáo Bùi Lương, hắn quản tiền viện, trước kia vương phủ không có hậu trạch, dù sao đi nữa cũng không
có đề nghị gì.

Ở nhà, mẫu thân chỉ dạy nàng giúp chồng dạy con, thuận theo hiền đức,
có thể quản tốt tiền tài ra vào của ngôi nhà nhỏ của mình là được. Mặc
dù về sau gả vào Vệ phủ, nhưng mỗi ngày bị cấm túc, ở trong trạch viện
chừng nửa tháng đã bị đưa đến Thịnh Hồ rồi, nào biết quy củ của hậu
trạch gia đình giàu có.

Hôm nay ăn lẩu, Thúy Ngọc cố ý giao cho phòng bếp làm, nguyên liệu cay màu đỏ, thịt dê thơm ngon cuốn thành vòng, trong nồi nấu nước canh hầm
xương ống, nóng sôi ùng ục. Bên cạnh dùng nước ô mai ướp lạnh, để phòng
ngừa phát hỏa.

Bên ngoài trời mưa tí tách nhỏ giọt, trong không khí khô hanh trong
mấy ngày nắng nóng bị nước mưa dội sạch, lá mới lẫn vào bùn đất, nửa
tanh nửa thơm, xông vào mũi, rất quang ̣đãng.


Hòa Sinh chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, không có khẩu vị gì. Thẩm
Hạo giao hết gia sản cho nàng, nàng phải tận tâm tận lực làm cho tốt.
Mẫu thân đã từng nói qua, nữ nhân quản lý tốt nhà cửa, mới có thể để nam nhân ở bên ngoài yên tâm phấn đấu. Hắn là vương gia, là quý tộc trong
quý tộc, bất cứ việc gì cũng phải xử lý cẩn thận, nếu như nàng ngay cả
nhà cửa cũng không thể xử lý, bị người ta biết, khẳng định sẽ chê cười
hắn.

Đang xuất thần, cửa viện có người bung dù đi đến, tập trung nhìn, là Thẩm Hạo.

Hòa Sinh sững sờ, ngay sau đó mang giày xuống giường, đứng dậy đi ra
cửa đón hắn. Vừa tới cửa, chuyển mắt trông thấy Họa Thuyền cầm dù, chạy
như bay tới.

Trời mưa càng lúc càng lớn, giọt nước to như hạt đậu đánh vào lá cây,
tùng tùng rung động. Hắn mặc trường bào, chỗ vạt áo dính nước mưa ướt
nhẹp.

Họa Thuyền đi cà nhắc căng dù ra, cũng không có ý tứ tránh ra. Nàng là người dẫn đường, làm những thứ này là chuyện thuộc bổn phận, người bên
ngoài muốn sinh nghi, cũng bắt bớ không được.

Thẩm Hạo từ trên tay nàng nhận cái dù, xoay người lại hỏi Bùi Lương, “Cái này là...?”

Bùi Lương đáp, “Đây chính là Họa Thuyền.”

Họa Thuyền nghe xong, trong lòng đắc chí. Thì ra vương gia sớm đã chú ý tới nàng ta, thật không phí công mà. có mục đích tiến đến bên cạnh hắn, mới tới gần một bước, Thẩm Hạo ném cái dù nàng đưa cho Bùi Lương, tự
mình giữ một cái dù rời đi.

Bùi Lương đuổi sát theo. Họa Thuyền ngẩn người, nàng ta đánh chủ ý
Thẩm Hạo mà chỉ lấy cái dù. Khẽ cắn môi, xông vào trong mưa, chưa từ bỏ ý định chờ ở ngoài phòng.

Vài ngày không gặp hắn, tinh thần Hòa Sinh có chút sáng ngời. Thẩm Hạo
vào nhà kéo tay nàng, nghe thấy trong phòng nồi lẩu thơm ngào ngạt, dắt
nàng ngồi xuống.

”Buổi chiều còn phải đi lại bộ, trước tới phòng của nàng ngồi một chút. Lẩu thơm như vậy, sao nàng không ăn?”

”Không đói bụng.” Hòa Sinh giương mắt, thấy áo choàng trên người hắn
ướt một mảng lớn, nghĩ muốn thay quần áo cho hắn, mới nhớ tới trong
phòng mình không có chuẩn bị xiêm y của hắn, gọi người đi lấy áo bào.

Thẩm Hạo gắp miếng thịt dê cuốn, nhúng vào nồi lẩu, “Mới đến mấy ngày, liền đã có phong phạm đương gia chủ mẫu rồi.”

Hòa Sinh mặt đỏ lên, bất quá là bảo người ta cầm quần áo đến để hắn
thay y phục ẩm ướt, ở đâu có thể nhìn ra phong phạm đương gia chủ mẫu?
Chỉ biết dọa người.

Nhúng thịt xong rồi, biết nàng thích ăn cay, chiếc đũa chấm một ít

nước chấm, đặt vào trong bát, hỏi nàng: “Quản gia sao rồi, nói nghe một
chút.”

Hòa Sinh đang khổ vì tìm không ra người để dốc bầu tâm sự, Thúy Ngọc
là nha hoàn, thân phận này, đưa ra đề nghị đều không quá thỏa đáng. Hắn
thì không giống vậy, hắn là vương gia, chủ nhân của một phủ, nói cái gì
đều đúng hết.

Một hơi nói hết những chủ ý trong mấy ngày này của mình, trong nháy
mắt hỏi hắn, “Huynh cảm thấy ta làm những chuyện này, có được không?”

Thịt trong bát nàng một miếng cũng không động, Thẩm Hạo gắp thịt, đút nàng ăn.”Chỉ cần có thể làm được ngay ngắn rõ ràng là được rồi.”

Hòa Sinh há mồm ăn thịt, thịt mềm cay tươi vô cùng ngon, vừa nuốt
xuống, hắn liền gắp một miếng thịt khác đút nàng ăn.”Dù sao thì những
chuyện kia, nàng cứ dựa theo cách nghĩ của mình mà làm, quy củ là chết,
người là sống, không nhất định phải thực thi từng bước một.”

Nhưng nếu muốn sống lâu dài với nàng, có một số việc cần phải học tốt. Thẩm Hạo để đũa xuống, hướng cửa ra vào dặn dò, “Bảo phòng bếp đưa cá
cắt lát vào.”

Ở cửa ra vào Họa Thuyền vội vàng đáp ứng, vốn không phải là phận sự
của nàng, nhưng hôm nay Bích Thiên chịu trách nhiệm nước trà ăn uống
không có ở đây, vốn là Thúy Ngọc đảm đương, Bùi Lương lại ngăn cản nàng, bảo Họa Thuyền đi.

Họa Thuyền lấy cá, vào nhà, không đợi dặn dò, tiến lên nhúng cá cho
Thẩm Hạo, tư thái ân cần, lớn gan dựa vào bên cạnh Thẩm Hạo, thậm chí
thừa dịp đang gắp cá, đụng tay của hắn.

Trước khi đến, Vệ nhị nãi nãi cũng dạy, nàng ta là nha hoàn, chuyện
hầu hạ nhà trên phải chậm rãi, đụng chạm trước phải như có như không,
làm cho nam nhân chú ý đến mình. Nha hoàn thông phòng của phủ khác, đại đa số là theo cách này leo lên.

Run rẩy bắt tay vào làm, duỗi ra ngón tay, mắt thấy phải nhẹ nhàng
đụng trúng tay của hắn, đột nhiên bỗng chốc bị tránh qua. Đắm chìm trong tâm hồn thiếu nữ đang chưa hoàn hồn, chuẩn bị không ngừng cố gắng, lại
nghe thấy một tiếng quát lớn “lớn mật!”

Họa Thuyền sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên.

Thẩm Hạo đứng dậy, khuôn mặt lạnh như băng, ngữ khí hung ác tàn bạo,“Không ra lệnh, ngươi sáp đến làm chi? Ngươi là người dẫn đường ở cửa ra vào, tự tiện đến trong phòng hầu hạ, có để cô nương nhà ngươi vào mắt
không? Nàng bảo ngươi làm cái gì, ngươi mới có thể làm cái đấy, đây mới
là bổn phận làm nô tài.”

Họa Thuyền ở đâu gặp qua trận chiến như vậy, cả người run rẩy, ngẩng
mặt lên, nghĩ tới ra sức đánh cược một lần. Nàng có lòng tin đối với

dung mạo của mình, ngẩng mặt lên, khuôn mặt lê hoa đái vũ, đáng thương
nhìn Thẩm Hạo.

”Nô tài biết sai rồi.”

Thẩm Hạo cười lạnh, phất tay gọi Bùi Lương vào nhà, chỉ Họa Thuyền
trên mặt đất nói: “Không giữ bổn phận, mưu toan câu dẫn chủ tử, mang
xuống, đánh 50 gậy, đuổi về người trong tộc.”

Họa Thuyền luôn miệng”oan uổng” cũng không kịp hô to, liền bị chặn miệng trói lại đi ra ngoài.

Hòa Sinh nhìn ngây người, Thẩm Hạo quay đầu ngồi xuống, khôi phục ánh mắt nhu tình như nước, đổ miếng cá vào trong nồi.

Hôm nay không phải Họa Thuyền, cũng sẽ có người khác. Vệ gia tặng
người, hắn vừa vặn bắt người giáo huấn một trận. “Bất kể là ở đâu, phải
làm người sợ nàng, phải lập uy, như vậy mới có thể buông tay quản lý hậu trạch.”

Viện ngoài truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Họa Thuyền, một tiếng
áp đảo một tiếng, thịt đều bị đánh nát, cùng với nước mưa, âm thanh đánh gậy cũng không dừng lại.

Hòa Sinh hé miệng, cúi đầu sờ chút thịt trong bát.

Hơi nước cuồn cuộn, miếng cá biến thành màu trắng, Thẩm Hạo gắp thịt bỏ vào trong bát nàng, “Không quen?”

Hòa Sinh ngẩn người, yếu ớt một câu, “Không. huynh làm cái gì, đều đúng.”

Thẩm Hạo liếc nhìn nàng một cái, biết rõ nàng tính tình thiện lương,
trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó có thể tiếp nhận. Nhưng triều
đình hậu viện cũng giống nhau, nếu muốn nắm trong tay toàn cục, phải
giải quyết dứt khoát, giết gà dọa khỉ.

Nàng là nữ nhân của hắn, có thể bảo vệ nàng cả đời ngây thơ đương
nhiên tốt nhất. Nhưng hắn không thể từng giây từng phút canh giữ ở bên
người nàng, vẫn là phải làm cho nàng hiểu được những thứ đạo lý này.

”Biết ta tại sao phải phạt nàng ta không?”

Hòa Sinh rũ mắt, dựa theo nguyên văn của hắn, đáp: “Bởi vì nàng ta không giữ bổn phận.”

”Không giữ bổn phận chỉ là một chút trong đó, sai lầm lớn nhất của
nàng ta, là không nên ngay trước mặt nàng, không an phận như vậy.”

Hòa Sinh “vâng” một tiếng, biết rõ ngụ ý của hắn -- Họa Thuyền không có để nàng vào mắt, mới dám làm ra chuyện vượt quá.

Nàng biết đại viện nhà cao cửa rộng và gia đình bình thường bất đồng,
thân phận địa vị, quy củ lớn nhỏ, nếu như nàng vào phủ, không thể giống
trước đây như vậy, bất cứ việc gì chỉ cầu bình thản.

Thẩm Hạo đưa nước ô mai tới trong tay nàng, “Vậy nàng có biết, vì sao ta nói nàng ta ý đồ câu dẫn chủ tử?”

Hòa Sinh nghĩ lại, mở miệng đáp: “Nàng ta cho đưa dù cho huynh, lại
chỉ cầm một cây, vừa rồi khoảng cách cầm cá, nàng ta để xuống, nhưng
thừa cơ đổ xuống người huynh.”

Thẩm Hạo cười khẽ, “Quan sát thật cẩn thận, thì ra đối với ta để tâm như vậy.”


Hòa Sinh xấu hổ, nhớ tới cái gì, hỏi hắn: “Không làm trước mặt ta,
chẳng lẽ những người khác có thể... Có thể câu dẫn huynh sao...”

Thẩm Hạo gắp thịt ngậm vào miệng, cười nhìn nàng, “Nàng cứ nói đi?”

Hòa Sinh chỉ chỉ ngón tay, nghe tiếng gào trong sân, trong lòng không khỏi hoảng sợ.”Không biết.”

Thẩm Hạo sáp lại gần, kéo eo nàng, cúi đầu xuống, đem nửa miếng cá
còn lộ ra bên ngoài đút tới trong miệng nàng, trong mắt vui vẻ thâm
trầm: “Trừ nàng ra, ai cũng không thể câu dẫn ta.”

Đã có chuyện Họa Thuyền, người hậu viện cũng không dám có ý khác nữa,
so với thăng chức nhanh, lưu lại mạng nhỏ quan trọng hơn.

Chuyện Họa Thuyền bị đuổi trở lại trong tộc, rất nhanh truyền tới Vệ
gia. Vệ gia thoạt đầu cho rằng Họa Thuyền thất đức, mới bị vương phủ
đuổi ra phủ. Nhưng ngay sau đó, Vệ Thư Khiêm bị Bình Lăng Vương mắng
trước mặt mọi người “Tài trí bình thường”, cũng tỏ vẻ không qua lại nữa.

Bình Lăng Vương nổi danh là chỉ dùng người mình biết, một phần năm
người trong triều đều là hắn sử dụng. Bị hắn ghét bỏ, Vệ Thư Khiêm sau
này rất khó có tiền đồ tốt. Thua lỗ một biểu cô nương chi thứ không quan trọng, thêm vào đường làm quan của tam phòng dòng chính, cơ hồ lợi bất
cập hại.

Vệ gia hậu tri hậu giác, lúc này mới lĩnh ngộ -- Bình Lăng Vương Phủ dường như cố ý nhằm vào Vệ phủ?

Vệ lão phu nhân gấp a, vắt hết óc cũng nghĩ không ra Bình Lăng Vương
tại sao lại vô duyên vô cớ đối với nhà bọn họ có địch ý, thúc giục bảo
Vệ nhị lão gia thượng triều tìm hiểu ý tứ, nghĩ Thẩm Hạo cũng không nhìn hắn một cái, khuôn mặt nóng dán lạnh bờ mông lạnh vài lần, đành phải
thôi.

Nghe nói Bình Lăng Vương cực kỳ che chở cho cô nương trong nhà, Vệ lão phu nhân vốn là khinh thường, ở trong mắt bà, loại không danh không
phận này mang về phủ, ai biết sau này có thể có thân phận gì tốt. Nhất
thời mê mẩn tâm trí nam nhân có rất nhiều, Bình Lăng Vương cũng không
ngoại lệ.

Nhưng xuất phát từ loại thế cục hiện tại này, bà cũng chỉ có thể bỏ
xuống tư thái, giao cho Vệ gia cô nương tìm cách tới tới gần, nữ hài,
một khi kết làm hữu nghị, đến lúc đó sẽ bảo thổi một chút gió bên gối,
mọi chuyện liền dễ làm rồi.



Bùi Lương báo lại, “Lục hoàng tử đã đến.”

Hòa Sinh trước kia là rất khẩn trương, nhưng qua răn dạy của Thẩm Hạo, cũng liền hơi yên lòng một chút. Người khác là hoàng tử, Thẩm Hạo cũng
là hoàng tử, dù sao hắn vẫn là Nhị điện hạ, nàng ngay cả hắn còn không
sợ, những người khác sao có thể đáng sợ chứ?

Dù sao, muốn tìm ra người mặt lạnh hơn Thẩm Hạo, thật không phải chuyện dễ.

Gặp mặt, quả nhiên giống như hắn nói, Lục hoàng tử Thẩm Khoát là một
người bình dị gần gũi, Lục hoàng phi Mạc Tranh Hỏa còn là một người cởi
mở, không chút câu nệ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận