Độc Sủng Ái Phi

Tuệ Tâm níu lấy tay áo Hứa Hằng, đau đớn hỏi.

“Tại sao??? Con của thiếp…tại sao???”

Hứa Hằng nhắm nghiền đôi mắt, cố nén nỗi đau, nhưng đôi lông mày nhíu chặt đã nói lên hết những cảm xúc trong lòng hắn.

“Nàng…bị đầu độc.”

“Đầu độc?” Tuệ Tâm trân trối nhìn hắn. Đồ ăn trong buổi tiệc sắc phong đều được kiểm tra kĩ lưỡng, tuyệt đối không thể có vấn đề. Vật dụng đựng thức ăn cũng vậy. Nàng sao có thể bị người ta đầu độc?

“Không phải trong bữa tiệc hôm nay.” Đôi mắt Hứa Hằng tối lại. “Nàng đã bị đầu độc khoảng một tháng nay. Ngày hôm nay, chất độc mới phát tác, thế nên…”

Tuệ Tâm thấy người mình lạnh toát. Nàng đã bị đầu độc khoảng một tháng nay ư? Đứa trẻ này không phải tự nhiên mà mất đi, mà là bị ai đó cố tình ám hại ư?

“Nương nương, xin người hãy nén đau thương.”

Tuệ Tâm vô hồn nhìn về phía người vừa lên tiếng, đang quỳ giữa nội điện. Nàng nhếch miệng, vớ lấy một vật thể gì đó gần tay mình nhất, ném về phía hắn. Nước mắt nàng trào ra, đau đớn khôn tả.

“Lý Dịch Chi, ta đã cho ngươi một cơ hội, ta đã tin tưởng ngươi. Vậy mà ngươi lại ám hại ta, khiến đứa con chưa kịp chào đời của ta phải bỏ mạng. Cái gọi là y đức mà ngươi đã từng nói đâu rồi???”

“Nương nương, xin nương nương minh xét.” Lý Dịch Chi cúi đầu thật sâu, hốt hoảng nói. “Hạ thần tuyệt đối không làm những chuyện như vậy.”

“Thuốc an thai của ta đều là do ngươi kê, nếu không phài là ngươi thì có thể là ai chứ? Nếu như không phải là ngươi, có lý nào ngươi lại không phát hiện ra ta bị đầu độc?”

“Nương nương, thuốc của người đúng là do hạ thần kê đơn, nhưng thuốc của người là do người khác bốc. Hơn nữa thuốc trước khi được đưa tới cho người đều được các thái y trong thái y viện kiểm tra kĩ lưỡng, sao hạ thần có thể giở trò? Việc hạ thần không thể phát hiện ra người bị hạ độc là vì người bị hạ độc, nhưng lại không phải là độc. Đó là một loại độc dược được sử dụng với liều lượng rất nhỏ, nếu sử dụng đúng liều lượng thì nó sẽ là một loại thuốc an thai. Gần đây nương nương ăn không ngon miệng, ngủ không đủ giấc cũng là vì lí do này. Trong ngày hôm nay, nương nương có dùng canh nhân sâm, bởi vì kết hợp với nhân sâm nên mới khiến cho độc phát tác, thế nên người mới…”

Trong buổi lễ sắc phong, nàng nhất định sẽ được ban một chén canh nhân sâm, đây vốn là tục lệ từ trước đến nay của Hiên Viên quốc. Chứng tỏ kẻ này đã có tính toán từ trước. Đôi mắt Tuệ Tâm hoe đỏ, nàng ngửa đầu, cười lớn. Tiếng cười thê lương đau đớn vang vọng khắp Thanh Y các. Con của nàng, đứa con vô tội của nàng

“Phải khiến cho kẻ đó tốn nhiều tâm tư để ám hại ta rồi. Ha ha ha ha…Con của ta, con của ta…”

Nàng đau đớn đến độ muốn chết đi ngay lập tức.

“Trẫm đã cho các thái y khác kiểm tra, trong thuốc an thai của nàng thật sự không có vấn đề. Trẫm nhất định sẽ điều tra ra chuyện này.” Hứa Hằng ôm chặt vai Tuệ Tâm, ánh mắt tối đi đầy tàn nhẫn. Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đã làm chuyện tày trời này.

Việc Tuệ Tâm mất đi đứa con khiến nàng vô cùng đau đớn. Nàng không thiết ăn uống, cũng chẳng khóc nổi nữa. Giờ đây nàng như một cái xác không hồn. Trái lại, điều đó lại khiến những nữ nhân khác trong hậu cung vô cùng hả hê vui sướng. Bỏi vì quá đau lòng nên Tuệ Tâm không muốn gặp bất cứ ai, kể cả Hứa Hằng.

“Nương nương, người hãy ăn một chút gì đi. Người đã không ăn không uống gì suốt ba ngày nay rồi. Hiện giờ cơ thể của người rất yếu, tuyệt đối không nên nhịn ăn như thế đâu.” Yên Chi đứng bên cạnh giường nằm của Tuệ Tâm, bất lực năn nỉ. Tuệ Tâm vừa mới sảy thai xong, trong người lại vẫn còn cái loại độc dược chết tiệt gì đó kia, cơ thể của nàng trở nên yếu hơn, vậy mà giờ nàng lại tự hành xác mình bằng cách nhịn ăn như thế. Cứ như vậy, nàng sẽ ngã quỵ mất.

Tuệ Tâm nằm lặng im, ánh mắt vô hồn nhìn lên tấm màn hoa đang khẽ lay động. Nàng nhắm mắt lại, không trả lời. Nàng thậm chí còn không muốn trả lời. Nàng đói, cũng rất khát, nhưng nàng lại không muốn ăn một chút gì cả. Hơn nữa, thủ phạm hại chết con của nàng còn phải đền tội, vậy thì nàng sao có thể ăn gì?

Y Vân ở một bên cũng đau lòng khôn nguôi, nàng quỳ xuống, liên tục dập đầu xuống đất. Tiếng trán nàng đập vào sàn nhà vang lên rất rõ, vầng trán trắng dần ửng đỏ.

“Nương nương, chúng nô tì biết nương nương vô cùng đau lòng, nhưng xin nương nương đừng tự hành hạ mình như thế. Ngay cả Hoàng Thượng người cũng không muốn gặp, trong lòng Hoàng Thượng cũng rất đau, cũng rất khổ tâm. Nương nương, nô tì cầu xin người, xin người hãy ăn một chút gì đi, nếu không thì sẽ không thể chịu được mất.”

Một mảnh phiếm hồng nhuộm đỏ vầng trán của Yên Chi, khuôn mặt trắng nõn rơi đầy nước mắt, vầng trán lấm tấm máu đỏ, nhìn vô cùng thương tâm.

“Yên Chi!” Y Vân hốt hoảng kêu lên, vội vàng chạy tới bên Yên Chi. “Cô chảy máu rồi.”

Tuệ Tâm nhíu mày nhìn xuống, thấy Yên Chi quả thật dập đầu mạnh đến chảy máu rồi.

“Yên Chi, mau ngừng.” Tuệ Tâm nghiêm giọng quát lên, nhưng bản thân lại chẳng có chút khí lực nên giọng nói vô cùng yếu ớt.

“Chừng nào người còn chưa chịu ăn uống gì, thì nô tì còn vẫn sẽ quỳ ở đây, nhất định không đứng dậy.”

“Y Vân, mau đỡ Yên Chi đứng dậy.” Tuệ Tâm cau mày nói.

Tuệ Tâm muốn Y Vân ngăn cản Yên Chi, không ngờ Y Vân không những không cản Yên Chi lại, lại còn quỳ xuống bên cạnh Yên Chi, một mặt rơi đầy nước mắt.

“Nương nương, nếu người còn tiếp tục không chịu ăn uống gì thì nô tì cũng sẽ như Y Vân, quỳ mãi không đứng dậy.”

“Các ngươi…” Tuệ Tâm phiền muộn gượng ngồi dậy. “Được rồi, các ngươi mau đứng lên đi.

Rốt cuộc, nàng vẫn bị hai người bọn họ ép phải ăn.

Tuệ Tâm chậm chạp múc từng thìa cháo bát bảo, khó nhọc nuốt xuống miếng cháo mà nàng cảm thấy chẳng mấy ngon miệng.

“Các ngươi thật là…có cần thiết phải làm như vậy hay không?”

Y Vân sờ sờ lên vết thương đã được tự tay Tuệ Tâm băng bó cẩn thận, cười mãn nguyện nói.

“Chúng nô tì chỉ là những đứa trẻ bị bán vào cung từ khi còn nhỏ, vốn dĩ không có người thân, không có cha mẹ, lại không có bằng hữu thực sự. Vậy mà nương nương lại luôn đối xử với chúng nô tì vô cùng tốt, luôn coi chúng nô tì như tỉ muội, chúng nô tì làm sai cũng không trách phạt. Người xem, sao chúng nô tì đành lòng nhìn thấy người suy sụp như thế chứ? Người đau lòng, nô tì cũng rất đau lòng.”

Tuệ Tâm dùng xong đồ ăn liền nhàn nhạt nói. “Y Vân, Yên Chi, các ngươi gọi tất cả mọi người trong Thanh Y các đến đây cho bổn cung.”

Yên Chi và Y Vân tuy thấy lạ nhưng cũng không hỏi gì, liền đi gọi toàn bộ cung nhân tới đại điện.

Tuệ Tâm ngồi chính giữa đại điện, ánh mắt thâm trầm nhìn một lượt, sau cùng mới nghiêm nghị cất giọng.

“Bổn cung trước nay không bạc đãi ai bao giờ. Chuyện xảy ra lần này khiến bổn cung vô cùng đau lòng, mà người có khả năng hãm hại bổn cung nhất rất có thể là những người thường xuyên kề cận với bổn cung. Các ngươi theo bổn cung đã nhiều năm, trước nay đều tận tâm tận lực phục vụ bổn cung. Từ khi bổn cung không được sủng ái cho đến khi đứng ở vị trí này, các ngươi luôn dốc lòng dốc sức, cũng đều là những người bổn cung hết mực tin tưởng. Bổn cung không muốn nghi ngờ bất cứ ai trong số các ngươi, nhưng nếu để cho bổn cung biết được trong số các ngươi có lòng phản phúc. Lúc ấy…” Ánh mắt của Tuệ Tâm lập tức trở nên sắc lạnh. “Đừng trách bổn cung vô tình bạc nghĩa.”

“Chúng nô tài đã rõ. Tuyệt đối không có hai lòng, tuyệt đối không phản bội nương nương.” Toàn thể cung nhân của Thanh Y các đồng lòng hô vang.

“Được rồi, lui xuống cả đi.” Tuệ Tâm phiền muộn phất tay, toàn thể cung nhân liền nhanh chóng lui xuống.

“Nương nương, Hoàng Thượng tới tìm người, người có muốn gặp hay không?” Yên Chi ngập ngừng nói.

Tuệ Tâm đắn đo một chút, cuối cùng đành thở dài gật đầu.

Hứa Hằng rất nhanh chóng đi vào, ngồi bên cạnh Tuệ Tâm, xót xa vuốt ve gương mặt nàng. “Sao lại gầy đến thế này?”

Tuệ Tâm cười ảm đạm. “Lại càng xấu hơn rồi phải không?”

Hứa Hằng vươn tay, ôm Tuệ Tâm vào lòng, “Đồ ngốc này, nói cái gì vậy chứ?”

Tuệ Tâm dựa đầu vào lồng ngực Hứa Hằng, ủy khuất rơi nước mắt. “Thần thiếp có lỗi, không thể giữ được hoàng tự.”

“Nàng đừng nói vậy chứ. Như vậy chẳng phải là cũng đang trách kẻ làm phụ thân này sao? Trẫm vẫn đang cho người điều tra chuyện lần này, chỉ là không biết thủ phạm dùng cách nào để hạ dược nên vẫn có chút khó khăn.” Hứa Hằng đau lòng nói.

“Hoàng Thượng không nghĩ rằng là do Quách Liễu hoặc Lý Dịch Chi làm sao?” Tuệ Tâm nhẹ giọng hỏi.

“Tuyệt đối không phải là hai người đó.” Hứa Hằng khẳng định.

“Sao người có thể khẳng định như vậy?”

“Vì Lý Dịch Chi không làm, hắn cũng nói rằng không phải là Quách Liễu làm.”

“Hoàng Thượng tin lời hắn sao?” Tuệ Tâm ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Hứa Hằng.

“Đương nhiên là có thể tin.” Hứa Hằng để Tuệ Tâm ngồi lên đùi mình, điều chỉnh một tư thế thoải mái cho cả hai người. “Nàng nhớ chuyện nàng và Cố Duệ bị ám hại lần trước chứ?”

“Đương nhiên là thần thiếp nhớ.” Có liên quan gì chứ?

“Lần đó chính là Lý Dịch Chi mật báo cho trẫm đến cứu nàng.”

Tuệ Tâm kinh ngạc nhìn Hứa Hằng, chờ đợi hắn nói tiếp. Nàng ghét nhất chính là kiểu nói chuyện này của hắn, luôn không nói hết một lượt, lần nào cũng phải đợi nàng hỏi mới chịu nói tiếp.

“Chuyện là như vậy, Lý Dịch Chi vốn dĩ luôn lo sợ rằng Quách Liễu sẽ dụng tâm độc ác với nàng, thế nên khi Quách Liễu tìm tới Lý Dịch Chi, hắn cũng làm bộ như quy thuận theo nàng ta. Lần đó Quách Liễu nhờ Lý Dịch Chi hiến xuân dược, vốn là để quyến rũ trẫm, trẫm là nhờ Lý Dịch Chi báo trước mới biết rằng loại dược đó khi kết hợp với hoa Tử Yên mới phát huy tác dụng nên ngay khi nhìn thấy loại hoa đó đã tỏ ý không thích. Quách Liễu vì không muốn làm cho trẫm phật ý nên đành đem hết toàn bộ hoa Tử Yên dời đi chỗ khác. Vì vậy kế hoạch ban đầu vốn là quyến rũ trẫm, sau lại đổi thành hãm hại nàng. Lý Dịch Chi một mặt giúp đỡ Quách Liễu, một mặt mật báo cho trẫm, thế nên hôm đó trẫm mới có thể đến cứu nàng kịp thời.”

“Hoàng Thượng không nghĩ rằng đó chỉ là bước đệm cho sự việc lần này sao?”

“Không cần thiết.” Hứa Hằng khẽ lắc đầu. “Chỉ một sự việc lần trước đã đủ khiến nàng gánh phải tội chết rồi, còn cần phải chờ nàng có thai, rồi lại hãm hại nàng sao?”

Tuệ Tâm cúi đầu im lặng, nói cũng đúng.

“Huống hồ, Lý Dịch Chi nhất định sẽ không phản bội trẫm.”

Tuệ Tâm nhìn Hứa Hằng với vẻ thắc mắc.

“Bởi vì phụ thân của hắn là Lý Nghiêm.” Hứa Hằng nhếch miệng, nở một nụ cười thâm trầm khó hiểu.

Tuệ Tâm vẫn nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Hứa Hằng mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu nàng.

“Nàng không hiểu được đâu.”

Tuệ Tâm đã không còn cố chấp không ăn không uống nữa, cũng cố gắng để bản thân mạnh mẽ hơn. Y Vân và Yên Chi nói đúng, nàng không thể suy sụp được, nàng nhất định phải thật khỏe mạnh, phải tìm cho ra kẻ đã ám hại nàng.

Buổi tối, An Uyển Nghi, nay đã là Hoàng hậu tới Thanh Y các để thăm Tuệ Tâm.

“Thấy muội muội tinh thần minh mẫn, thân thể khỏe mạnh, tâm trạng cũng tốt hơn rồi, bổn cung cũng cảm thấy an tâm.” Hoàng Hậu vẫn nở nụ cười đôn hậu như thế, ánh mắt ngập tràn sự quan tâm và lo lắng.

“Thần thiếp tạ ơn nương nương quan tâm.” Tuệ Tâm mỉm cười. “Yên Chi, Tiểu Trác Tử đâu rồi? Chuyện ta sai hắn đã làm xong chưa?”

“Bẩm nương nương, Tiểu Trác Tử đang ở bên ngoài. Không hiểu vì lí do gì mà nãy giờ hắn cứ như thể muốn trốn đi vậy?” Yên Chi khó hiểu đáp.

Tuệ Tâm nhíu mày, nói. “Gọi hắn vào đây đi.”

Tiểu Trác Tử dường như rất bất đắc dĩ đi vào, vừa vào tới nơi đã cúi đầu thật thấp.

“Bổn cung bảo ngươi đi điều tra những kẻ khả nghi, ngươi có làm xong chưa?”

“Hồi bẩm nương nương, những kẻ đáng nghi thần đã âm thầm điều tra hết rồi, không phát hiện ra sự mờ ám nào.”

“Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, hung thủ ám hại bổn cung vẫn chưa lộ diện. Nếu có thể tìm ra kẻ đó, bổn cung nhất định sẽ khiến kẻ đó nhận một kết cục thật xứng đáng.”

“Xoảng!” Một chén trà cứ thế mà rơi xuống, vỡ tan trên nền đất.

“Hoàng Hậu nương nương, người sao vậy?” Tuệ Tâm nhíu mày nhìn những mảnh vỡ sắc nhọn trên đất, lại nhìn đến An Uyển Nhi sắc mặt biến đổi, nghiêng đầu hỏi.

“Không có gì, chỉ là sơ ý chút thôi, nước trà nóng quá.” An Uyển Nhi bối rối nói.

“Yên Chi, mau dọn dẹp chỗ này đi. Tiểu Trác Tử, ngươi lui xuống đi.”

“Muội muội, cũng đã khuya rồi, bổn cung không làm phiền muội nghỉ ngơi nữa.” An Uyển Nhi đứng dậy, cười gượng gạo, bộ dạng muốn rời khỏi.

“Chẳng phải vừa mới đến sao?” Tuệ Tâm nhíu mày.

“Bổn cung chỉ là muốn đến xem muội một chút, nếu đã không còn vấn đề gì thì bổn cung yên tâm rồi.”

An Uyển Nhi vội vàng cáo lui rồi rời khỏi Thanh Y các, giống như thể đang chạy trốn điều gì đó vậy.

Buổi tối hôm sau, Tuệ Tâm cùng Y Vân dạo bước giữa Ngự Hoa viên, Y Vân liền hỏi Tuệ Tâm.

“Nương nương, chuyện lần này người không nghĩ là do Hoàng Hậu nương nương làm sao?”

Tuệ Tâm không trả lời, vẫn thẳng lưng bước đi, nét mặt lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

“Người không cảm thấy thái độ của Hoàng Hậu nương nương hôm qua rất lạ sao? Hơn nữa, trong khoảng thời gian người mang thai, cũng chỉ có Hoàng Hậu là người có thể tiếp xúc gần nhất với người, nói không chừng chính là Hoàng Hậu nương nương đã tìm cơ hội hạ độc thủ.”

“Hoàng Hậu nương nương tuy xuất thân không hiển hách, nhưng lại là người tài mạo song toàn, tính tình hiền lương, đôn hậu, được toàn thể hậu cung tôn trọng, quý mến, lại là người rất được Hoàng Thượng sủng ái. Nay lại được phong hậu, ngươi nói xem, Hoàng Hậu nương nương có lý do gì để hãm hại bổn cung chứ? Hơn nữa, không hiểu sao bổn cung vẫn luôn cảm thấy Hoàng Hậu nương nương trước giờ đối xử với bổn cung hết sức thật tâm. Bổn cung hoàn toàn không có lấy nửa điểm nghi ngờ. Huống hồ, những thứ đồ phía Hoàng Hậu nương nương đưa tới Thanh Y các đều được kiểm tra cẩn thận, hoàn toàn không có vấn đề gì. Từ hồi bổn cung có thai, Hoàng Hậu nương nương cũng không đến thăm bổn cung thường xuyên vì biết bổn cung cần an dưỡng. Vậy thì sao có thể có cơ hội để hạ độc cơ chứ?” Tuệ Tâm nhẹ giọng nói. Không hiểu sao, nàng lại có cảm giác rất tin tưởng An Uyển Nhi. Nói rằng An Uyển Nhi hạ độc nàng, nàng quả thực không dám tin.

Y Vân thở dài. “Nô tì biết nương nương là người thiện lương, nhưng chẳng phải chính nương nương đã nói rằng sống ở trong hoàng cung, nhất định phải cẩn trọng sao? Hoàng Hậu nương nương dẫu có được sủng ái đến mấy thì cũng không bằng nương nương, hiện nay ai mà chẳng biết người được Hoàng Thượng yêu thương nhất chính là nương nương chứ? Tham vọng của con người chính là vô hạn, bước một bước lại muốn bước thêm bước nữa, leo một bậc lại muốn leo lên một bậc cao hơn. Trở thành Hoàng Hậu thì sao chứ? Đứng đầu hậu cung thì sao chứ? Vẫn không phải là người được sủng ái nhất, lại chưa mang hoàng tự. Nếu như sau này nương nương có thể sinh hạ hoàng tử, mẫu nhờ tử quý, chẳng phải ngôi vị Hoàng Hậu kia sẽ bị lung lay bất cứ lúc nào sao? Trong hoàng cung này, đâu phải ai cũng giống như nương nương, chỉ cầu một cuộc sống an ổn, bình yên chứ? Những người trong hậu cung này, nếu không vì bản thân thì cũng vì gia tộc, nếu không vì quyền lực, địa vị thì cũng là vì tiền bạc, của cải. Chẳng ai có thể dễ dàng thỏa mãn với những gì mà mình đang có cả.”

Tuệ Tâm cụp mi, không nói. Thật sự là như vậy sao?

“Nương nương.” Y Vân đột nhiên níu tay áo Tuệ Tâm, chỉ về một phía. “Kia…kia chẳng phải Tiểu Trác Tử sao? Còn có…người kia…là Hoàng Hậu nương nương.”

Tuệ Tâm nhíu mày nhìn theo hướng chỉ của Y Vân, quả nhiên là ở một góc khuất phía sau hòn giả sơn là hai thân ảnh đang đứng chìm trong bóng tối. Dù vậy, không khó để nhận ra rằng, hai người kia, một người chính là tỷ muội tốt của nàng, một người chính là nô tài tâm phúc thân cận của nàng, An Uyển Nhi và Tiểu Trác Tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui