"Hoàng thượng/ Hoàng Thượng/ Hoàng huynh/ Hoàng nhi!!!"
Tuệ Tâm, Hoàng hậu, Cố Duệ và Thái hậu gần như bật dậy ngay lập tức. Tuệ Tâm trong khoảnh khắc quên hết mọi lễ nghi, phép tắc, liền chạy xông đến phía Hứa Hằng. Phương Ngọc thái hậu và hoàng hậu cũng lao đến bên cạnh. Còn các triều thần bên dưới sững sờ không kịp phản ứng với mọi chuyện đang xảy ra, ai nấy hoang mang lo sợ. Trong lúc đó, Y Vân theo phản xạ lập tức ôm chặt lấy tiểu công chúa, thận trọng lùi lại phía sau, trong lòng mang tâm thái liều chết bảo vệ chủ.
"Hoàng thượng, hoàng thượng!" Tuệ Tâm lay Hứa Hằng, không thấy hắn có chút phản ứng gì, hơi thở vô cùng suy yếu. "Thái y, thái y!!" Nàng gào lên.
"Vô ích thôi, giờ có là Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu được hắn." Một giọng nói vang lên, Quách Khiêm dẫn theo một toán binh tiến vào đại điện, đắc ý.
"Quách Khiêm! Con gái ngươi hạ độc hoàng thượng, ngươi lại ngang nhiên dẫn quân vào cung, ngươi là đang muốn làm gì đây? Muốn làm phản sao???" Phương Ngọc thái hậu giận dữ chỉ tay vào mặt hắn quát.
Lúc này, một tiếng ho vang lên, Cố Duệ ở một bên lúc này cũng thổ huyết ngã xuống.
"Duệ nhi!" Phương Ngọc thái hậu kêu lên. Cả Hứa Hằng và Cố Duệ đều đã bị trúng độc.
"Ha ha ha ha..." Quách Khiêm khoái trá cười lớn. "Cái gì mà vương gia? Cái gì mà hoàng thượng? Để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện. Bình Nam vương gia lâu nay vốn bất mãn, luôn muốn chiếm đoạt hoàng vị, nhân dịp cùng Chuẩn Cáp Nhĩ bộ cầu thân, liền cấu kết với Chuẩn Cáp Nhĩ bộ, hạ độc hoàng thượng, dẫn quân vào hoàng cung muốn chiếm đoạt ngôi vị. Thật may mắn, có Quách tể tướng ta đây lúc nào cũng hết lòng vì Hiên Viên quốc, sớm đã nhận ra dã tâm của Bình Nam vương gia. Tuy rằng đã tìm cách đưa quân tới cứu giá, nhưng tiếc thay không kịp ứng cứu, toàn bộ những người trong nội điện đều đã bị thảm sát." Hắn bày ra vẻ mặt thương tâm, giả lả nói. "Ta đây không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo ý của quần thần, đăng cơ làm tân đế."
Nói xong, liền cố ý quét ánh mắt một lượt khắp đại điện, muốn để các đại thần khác ở trong triều hiểu ra được một điều. Thuận theo hắn thì sống, chống lại hắn thì chỉ có cái chết.
"Các vị ái khanh, các vị nghĩ sao? Hết lòng phò tá trẫm đăng cơ tân đế, hay là..." Quách Khiêm đứng giữa triều thần, nửa úp nửa mở, đầy ẩn ý nói.
"Vi thần...nguyện hết lòng phò tá tân đế đăng cơ."
"Cha!!!" Hoàng Hậu An Uyển Nhi không tin được nhìn người vừa đứng ra nói câu ấy. Vốn dĩ chỉ là một tri huyện nhỏ bé, nhờ vào việc nàng trở thành hoàng hậu mới từng bước thăng quan tiến chức thành hộ bộ thượng thư, vậy mà... "Cha, người như vậy, sao có thể ăn nói với hoàng thượng được đây?" Nàng rơm rớm nước mắt, vô cùng thất vọng nói.
"Hoàng thượng đã chết rồi, con không nhìn thấy hay sao?" An thượng thư trừng mắt với An Uyển Nhi, hai tay cung kính chắp lại hướng về phía Quách tể tướng. "Người đang đứng đây mới là hoàng thượng chân chính, là tân đế của Hiên Viên quốc chúng ta, Con còn không mau khấu đầu? Không muốn giữ mạng nữa hay sao?"
"Con có chết cũng không quỳ gối trước hắn!" An Uyển Nhi nước mắt lưng tròng hét lên. "Người làm con quá thất vọng rồi!"
"Một kẻ ngu xuẩn." Quách Khiêm nhếch mép. "Các vị khanh gia cũng muốn ngu xuẩn như vậy sao?"
Các vị quan lại có mặt trong điện quay sang nhìn nhau, lục tục quỳ xuống hô.
"Hiên Viên quốc mừng tân đế đăng cơ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Trong số đó, cũng có một số phi tử hậu cung.
Tuy nhiên, không phải ai cũng tham sống sợ chết, có những vị nguyên lão đại thần một lòng tận trung, thà chết chứ không chịu khuất phục,
"Ngươi... Quách Khiêm, ngươi điên rồi!!!" Lưu tể tướng một bên giận giữ chỉ tay vào hắn mắng. "Ngươi dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, giết vua cướp ngôi, là loại hành động không bằng chó lợn, thiên địa bất dung, ngươi...ngươi chết không được yên đâu!"
"Ta chết có được yên hay không, ngươi cũng không thể chứng kiến được đâu. Nhưng ta thì sẽ từ từ tận hưởng cảm giác nhìn ngươi chết một cách đau đớn nhất." Quách Khiêm điên cuồng cười lên, phẩy tay. "Quân đâu, những kẻ chống đối trẫm, giết chết không tha."
"Giữ lại mạng tiện phụ và nghiệt chủng kia lại cho ta, ta muốn từ từ để chúng trải qua cảm giác sống không được chết cũng không xong." Quách Liễu chỉ tay về phía Tuệ Tâm, vẻ tàn độc hiện rõ trên gương mặt.
"Vậy sao?" Một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên, khiến cho hai cha con Quách Liễu thoáng chốc liền lạnh toát cả người. "Vậy phải để xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã." Hứa Hằng ngồi dậy, chống cằm, thản nhiên như thể người vừa "trúng độc" thổ huyết không phải hắn vậy.
"Dù cho bọn họ có bản lĩnh đó thì cũng chưa chắc đã thực hiện được." Ở một bên, Cố Duệ cũng vừa "tỉnh dậy", nhàn nhã quẹt đi chút máu dính trên khóe môi.
"Các ngươi...các ngươi..." Cha con Quách Liễu bị chuyện này dọa đến thất kinh, mặt liền thất sắc, lắp bắp mãi không nói nên lời.
"Không ngờ tới phải không?" Cố Duệ ở một bên nhếch miệng cười, tay phe phẩy chiết phiến. "Ngươi cùng với ngũ thúc của công chúa Tháp Tháp Nặc Nhi bí mật cấu kết, âm mưu hành thích hoàng thượng và Tháp Tháp Khả Hãn để cướp ngôi. Ngươi cho rằng hoàng huynh ta và Khả Hãn là kẻ ngốc sao?"
"Không, không thể nào..." Quách Khiêm bàng hoàng lẩm bẩm, hắn không thể thua một cách dễ dàng như thế này được.
"Cha!" Quách Liễu níu tay cha kêu lên, chuyện gì đang xảy ra đây? Tương lai tươi đẹp mà nàng ta mong mỏi đâu rồi? Tại sao hoàng thượng và vương gia vẫn còn sống? Không thể nào, trong ly rượu đó rõ ràng là có chứa kịch độc. Nàng ta bủn rủn cả chân tay, ngã ngồi xuống đất, mồ hôi lạnh thoáng chốc đã ướt đẫm lưng áo.
Hứa Hằng đạm mạc đứng dậy, cao cao tại thượng nhìn vẻ hèn kém của hai cha con Quách Liễu, lạnh nhạt nói.
"Trẫm đã từng cho hai ngươi rất nhiều cơ hội, nhưng hai ngươi lại không biết hối cải, ngược lại, lại khiến cho trẫm thập phần thất vọng." Hứa Hằng nâng tay, một toán quan quân lập tức tiến vào triều, bao vây lấy toán quân của Quách Khiêm, xét về lực lượng, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy chênh lệch quá rõ ràng.
Toán quân của Quách Khiêm rơi vào thế phòng thủ, những kẻ vừa mới lên tiếng ủng hộ Quách Khiêm giờ muốn tìm cách thoái lui cũng đã muộn.
"Người đâu, hộ tống thái hậu và các vị nương nương về cung." Hứa Hằng nâng tay, uy nghiêm ra lệnh, liền có người đưa các vị phi tử trở về cung, các vị trung thần cũng được hộ tống rời khỏi đại điện. Lúc này, trong điện càng thêm căng thẳng.
Mồ hôi lạnh của Quách Khiêm đã túa ra như mưa, hắn đang cố gắng suy nghĩ muốn tìm cách thoát thân. Lúc này, nếu quân cứu viện của hắn không đến kịp, vậy thì chỉ còn cách liều chết.
"Có phải ngươi đang chờ tiếp viện hay không?" Cố Duệ cười khẩy, trào phúng đả kích. "Thật đáng tiếc, người mà ngươi chờ đã đến đây rồi, nhưng lại không thể giúp ngươi được đâu."
Từ bên ngoài, một thân hình nữ tử hiên ngang tiến vào, trên tay cầm một khay gỗ đựng một thứ gì đó được che phủ bằng vải trắng. Nàng quỳ xuống giữa đại điện, hai tay kính cẩn dâng chiếc khay mình đang cầm lên.
"Khởi bẩm hoàng thượng, ngũ thúc Tháp Tháp Cổ Đa cấu kết với quân phản nghịch, mưu đồ tạo phản, sáng sớm nay đã bị chính tay phụ thân của thần nữ chém đầu, xin dâng lên hoàng thượng để làm quà cưới cho hôn lễ của thần và vương gia."
Nói đoạn, nàng liền kéo tấm vải phủ xuống. Giây phút nhìn thấy đầu của Tháp Tháp Cổ Đa ở trên khay gỗ, Quách Khiêm biết chắc rằng mọi hy vọng của mình đã tan vỡ. Hắn không còn đường nào thoái lui nữa. Cánh cửa đại điện đóng lại cũng là lúc giấc mộng đế vương của hắn sụp đổ.
Khi trở về đến Thanh Y các, Y Vân vội vàng đưa Minh Châu công chúa cho Yên Chi ẵm, sau đó hai chân lập tức không chống đỡ nổi nữa, nàng lập tức ngã quỵ xuống đất.
"Y Vân!" Tuệ Tâm và Yên Chi hốt hoảng kêu lên, lẽ dĩ nhiên là Tuệ Tâm hiểu được lí do của việc này.
Lần đầu tiên, nàng đánh mất sự điềm tĩnh vốn có của mình, nàng không còn để ý được điều gì nữa, cứ thế ngồi giữa đại điện mà khóc òa lên.
Trong khi Yên Chi còn đang bối rối và loay hoay với việc vừa bế tiểu công chúa vừa dỗ dành Y Vân thì Tuệ Tâm lại vừa buồn cười vừa vỗ về nàng.
"Thật...thật đáng sợ...nô tì đã nghĩ rằng sẽ không thể bảo vệ được chủ tử và công chúa..." Y Vân cứ thế khóc càng khiến cho Yên Chi thêm bối rối, tiểu công chúa trên tay nàng thì như thể gặp được chuyện vui, cứ thế toét miệng cười.
Không biết qua bao lâu sau Y Vân mới ngừng khóc, đến mức hai mắt đều đỏ hoe, lúc này Tuệ Tâm mới kể lại mọi chuyện cho Yên Chi nghe, lúc này nàng mới thoải mái trêu chọc Y Vân.
"Không ngờ Y Vân luôn điềm tĩnh của chúng ta cũng có lúc như thế này."
Y Vân không đáp lời, chỉ sụt sịt mũi, khi phải đối mặt với những chuyện như thế này, nàng sao có thể điềm tĩnh nổi nữa chứ?
"Được rồi, là ta có lỗi, ta đã không nói trước với ngươi, đừng giận nhé." Tuệ Tâm ôm lấy Y Vân dỗ dành.
"Nô tì...nô tì sao dám trách nương nương chứ." Y Vân nói, nàng chỉ là quá sợ hãi nên mới như vậy, chứ bản thân nàng hiểu rõ rằng những chuyện như thế này chắc chắn cần được giữ bí mật tuyệt đối và những người ở tầng lớp của nàng tuyệt đối không phải những người có thể biết được. Lúc đó trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, nàng thật sự cho rằng hoàng thượng và vương gia đã chết, nàng đã tin rằng tiểu công chúa và hoàng quý phi sẽ bị giết, nàng đã đạt đến tột cùng của sự sợ hãi. Nỗi sợ hãi đó còn lớn hơn cả việc phải đối mặt với cái chết.
"Được rồi, hôm nay ngươi đã mệt mỏi nhiều rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi, để Yên Chi hầu hạ ta cũng được, tiểu công chúa đã có nhũ nương chăm sóc rồi." Tuệ Tâm xoa xoa lưng Y Vân, một mặt kéo nàng đứng dậy đẩy ràng ra ngoài, không cho nàng có cơ hội từ chối. Trải qua một trận phong ba bão táp như vậy, đến nàng dù đã biết trước mọi chuyện cũng cảm thấy thật choáng ngợp.
Đến chập tối, Tiểu Mạnh Tử mới tới Thanh Y các báo tin. "Bẩm nương nương, hoàng thượng có chút chuyện công vụ cần giải quyết, tối nay không thể tới đây cùng nương nương. Người dặn thần tới báo tin cho người, nói người nên đi nghỉ ngơi sớm."
"Bổn cung biết rồi, cảm ơn Mạnh tổng quản." Tuệ Tâm khách khí đáp. Tranh đấu nhiều năm như vậy, rốt cuộc mọi chuyện lại kết thúc đơn giản như thế. "Chuyện hôm nay..."
Tuy không phải chuyện bí mật gì, nhưng Tiểu Mạnh Tử vẫn hạ thấp giọng xuống. "Hôm nay, suýt chút nữa thì đã có cảnh máu nhuộm đỏ Trường Thọ cung, hoàng thượng đã hạ lệnh xử tử tại chỗ tất cả phiến quân phản loạn. Nhưng vì vương gia đã lên tiếng cầu tình, nói rằng hôm nay là ngày đại hôn của ngài ấy, hơn nữa cũng không nên để Trường Thọ cung nhuốm máu tanh. Thế nên, hoàng thượng đã ra lệnh bắt sống toàn bộ bọn họ và ra lệnh ba ngày sau sẽ xử tử."
"Vậy còn...phụ thân của hoàng hậu nương nương?" Tuệ Tâm ngập ngừng hỏi.
"Chuyện này...Hoàng thượng vẫn chưa có quyết định, nhưng nô tài nghĩ tình hình không khả quan cho lắm."
"Bổn cung biết rồi, cảm ơn Mạnh tổng quản đã báo tin, ngài hãy trở về hầu hạ hoàng thượng đi." Tuệ Tâm khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.
Khi Tiểu Mạnh Tử đi rồi, Tuệ Tâm bắt đầu suy nghĩ mông lung, tuy rằng phụ thân của hoàng hậu chỉ là tham sống sợ chết, nhưng hành vi hạ lệnh xử tử tại chỗ của Hứa Hằng đã cho thấy hắn hận bọn họ tới mức nào. Bao nhiêu năm dồn nén, đây là lúc những cảm xúc trong hắn bùng nổ, hơn nữa hắn không thể nào chì vì An Uyển Nhi là hoàng hậu mà tha tội cho một mình phụ thân nàng ấy. Nhưng nếu như hắn hạ lệnh xử tử ông ấy, vậy thì chuyện này sẽ trở nên thật sự tồi tệ.
Ba ngày sau, toàn bộ những kẻ phản nghịch đều bị chém đầu thị chúng, những kẻ tham sống sợ chết ngày hôm đó đầu hàng cha con Quách Liễu tuy rằng được khai ân tha chết, nhưng đều bị lưu đày làm nô lệ, vĩnh viễn cũng không được quay trở về kinh thành hay khôi phục thân phận, lẽ dĩ nhiên, phụ thân của An Uyển Nhi cũng nằm trong số đó.
Khi Tuệ Tâm nghĩ rằng mọi chuyện đã ngã ngũ thì lại nhận được một tin khiến nàng chỉ có thể dùng một chữ "kinh hoàng" để diễn tả.
Hoàng thượng muốn phế hậu.
Không thể nào!
Thế nhưng quân vô hí ngôn, Hứa Hằng thật sự đã ra thánh chỉ phế hậu. Việc phế hậu là chuyện trọng đại, ảnh hưởng đến rất nhiều yếu tố, thế nhưng hắn lại thật sự thực hiện điều đó. Không chỉ phế hậu, Hứa Hằng còn trục xuất An Uyển Nhi ra khỏi hoàng cung, điều đó đồng nghĩa với việc An Uyển Nhi sẽ trở thành dân thường, hơn thế nữa còn là con gái của tội thần.
Sau khi nghe tin, Tuệ Tâm liền vội vã tới tìm Hứa Hằng. Nàng không thể tin rằng hắn lại làm ra chuyện này, thế nhưng đối diện với nàng, hắn chỉ thản nhiên đáp.
"An thị sắp rời khỏi cung rồi, nàng mau tới để từ biệt nàng ấy đi."
"Hoàng thượng, nhưng..."
"Tâm nhi, nàng phải hiểu rằng trẫm chưa từng làm chuyện gì mà không có sự cân nhắc kĩ lưỡng. Hơn nữa, trẫm đã ra thông cáo cho toàn thiên hạ, nàng cho rằng trẫm có thể rút lại sao?" Hứa Hằng điềm nhiên trả lời.
Tuệ Tâm cảm thấy rùng mình với câu trả lời của Hứa Hằng, trừ những lúc âu yếm tình cảm ra, Hứa Hằng hầu như không gọi nàng là Tâm nhi. Khi hắn gọi nàng như thế, chứng tỏ rằng hắn đang thể hiện cho nàng thấy rằng hắn đang vô cùng nghiêm túc, và hắn cần nàng tin tưởng vào hắn.
Tuệ Tâm không còn cách nào khác để đôi co với hắn, chỉ có thể vội vã đi tìm Uyển Nhi. Đúng như Hứa Hằng đã nói, chỉ đến chậm một chút thôi, có lẽ nàng đã không kịp từ biệt người mà nàng xem như tỷ tỷ ruột thịt của mình.
"Tỷ tỷ!"
"Tuệ Tâm!"
Uyển Nhi và Tuệ Tâm ôm chầm lấy nhau, xúc động. Tuệ Tâm rơm rớm nước mắt, không kìm nén được cảm xúc của mình.
"Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy."
"Tuệ Tâm, tỷ biết muội cảm thấy lo lắng và đau lòng thay cho tỷ, nhưng tỷ hy vọng rằng muội sẽ không hiểu nhầm hoàng thượng, hay vì điều này mà trách móc người. Hoàng thượng chính là đang khai ân cho tỷ." An Uyển Nhi nắm chặt tay Tuệ Tâm, trong đáy mắt hiện lên vẻ hạnh phúc. "Muội có biết không, Tiểu Trác Tử thật ra không phải là một thái giám thực thụ. Ngay từ đầu hoàng thượng đã biết rõ mọi chuyện và cứu giúp hắn."
"Thật vậy sao?" Tuệ Tâm cảm thấy kinh ngạc trước diễn biến bất ngờ ngày. Nói như vậy thì mọi chuyện đã được Hứa Hằng nắm rõ và lên kế hoạch từ cách đây nhiều năm trước, và hắn hoàn toàn làm chủ cuộc chơi này ư? Trời phật ơi, lần đầu tiên kể từ khi xuyên không đến đây, nàng cảm thấy đấng phu quân của mình quả thật không tầm thường, đó là lí do hắn chỉ nhẹ nhàng nói với nàng rằng nàng nên tin tưởng vào hắn, vì quả thực là hắn hiểu rất rõ những điều mình làm đúng đắn đến thế nào.
"Muội đã nhận ra chưa? Hoàng thượng đang tác thành cho tỷ, tỷ và Tiểu Trác Tử sẽ tới Chương Dương, nơi cha tỷ đang bị lưu đày, tỷ sẽ có thể chăm sóc cho cha. Hơn nữa, đây chính là lúc mà hoàng thượng có thể lợi dụng thời cơ để danh chính ngôn thuận đưa muội lên làm hoàng hậu."
"Hoàng hậu? Nhưng muội..."
"Hiện giờ trong hoàng cung, luận về gia thế, địa vị, muội đều vượt trội hơn hẳn, hơn nữa, muội còn là mẫu thân của công chúa, không còn ai xứng đáng hơn muội." An Uyển Nhi hiền từ nhìn nàng, cảm thấy vui mừng cho chính mình, cũng vui mừng thay cho nàng. Ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã biết rõ người xứng đáng nhất, cũng là người mà hoàng thượng muốn đưa lên làm hoàng hậu nhất chính là Tuệ Tâm. Bây giờ là lúc bọn họ khổ tận cam lai, gặt hái được thành quả. "Đáng tiếc là tỷ không thể chứng kiến cảnh muội được phong hậu, thế nhưng tỷ sẽ luôn cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất đến với muội."
"Tỷ tỷ..."
Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, dù ngậm ngùi đến mấy thì cũng đến lúc phải nói lời chia tay. Sau khi tạm biệt Uyển Nhi, Tuệ Tâm lập tức lại tới Dưỡng tâm điện tìm Hứa Hằng, việc đầu tiên nàng làm chính là ôm chầm lấy hắn. Nàng không biết rằng hắn đã tính toán rất nhiều để lo liệu mọi việc chu toàn cho nàng và Uyển Nhi đến vậy. Hứa Hằng không ngạc nhiên về hành động của nàng, chỉ lén mỉm cười đầy đắc ý. Một lúc lâu sau, hắn mới xoay người lại, kéo nàng vào vòng ôm của hắn, khẽ thì thầm.
"Chiếu thư phong hậu trẫm đã thảo xong, cả y phục mới của nàng cũng đều đã được chuẩn bị tươm tất cả rồi."
Tuệ Tâm không biết nên phải nói gì với hắn, chỉ e dè hỏi. "Thần thiếp...có xứng không?" Ý nàng là, đó là một địa vị quá cao mà nàng có thể ngồi lên.
"Chỉ cần trẫm muốn, không có gì gọi là xứng hay không cả."
Môi Tuệ Tâm nở một nụ cười rạng rỡ như thể có thể thắp sáng cả căn phòng.
Ngày hai lăm tháng chín, Tuệ Tâm khoác lên mình bộ y phục của Hoàng Hậu, từng bước từng bước đi tới bên Hứa Hằng, cùng hắn nắm tay đứng trước tiếng hô vang của quần thần, trở thành hoàng hậu cùng hắn sánh vai với thiên trường địa cửu.
Mọi khổ đau trắc trở đã không còn, giờ đây chỉ còn là yêu thương và hạnh phúc. Ngay từ lần chạm mặt đầu tiên, giữa hắn và nàng đã không có thiện cảm, cả hai đều không có ấn tượng tốt với ngoại hình của đối phương. Nhưng sau tất cả những chuyện đó, thứ kết nối nàng và hắn chính là tính cách, là sự chân thành, là sự đồng điệu của tâm hồn. Tuệ Tâm nắm chặt tay Hứa Hằng, mỉm cười nhìn hắn, kể từ bây giờ, nàng và hắn sẽ luôn hạnh phúc.
Hạnh phúc mãi mãi về sau.
Hết.