Độc Sủng Băng Phi

"Thụy, ta đặt tên hài nhi là Noãn Noãn [ấm áp], có được hay không?" Nhìn Thụy ôm hài tử ngồi bên cạnh tôi, một tay đỡ lấy tôi, tôi vươn tay nhẹ vuốt ve trên mặt hài nhi, làn da mềm mại "Ta cả đời này đều bầu bạn với giá lạnh, ta hi vọng hài tử của chúng ta khi lớn lên sẽ luôn vui vẻ hoạt bát, sẽ luôn hạnh phúc đón nhận mọi thứ ấm áp, có được hay không?"

Tôi thấy trong mắt Thụy hình như có hiện lên nét gì đó, vẻ mặt xót xa, kéo lấy tay tôi "Được, được, đặt tên con là Noãn Noãn, cả đời ấm áp!"

"Thụy!" Tôi sa vào lòng hắn, không hề nhắm mắt lại, nhìn chăm chú vào nữ nhi đương ở trong lòng hắn, lòng ngập tràn hạnh phúc....

Đương suy nghĩ như vậy, cảm giác hạnh phúc, thế nhưng, từng cơn đau nhức truyền đến, hình như trong bụng...

"A...." Đau đớn khiến tôi không nhịn được mà kêu lên, khiến Noãn Noãn gào khóc, càng khiến Thụy kinh ngạc giật mình, một tiếng sấm chớp, xẹt qua bầu trời, dường như vang lên bên tai...

Tôi đau đớn cắn răng, mồ hôi từ trên đầu không ngừng rơi xuống "Trong bụng ta vẫn còn một hài tử, mau, mau gọi bà đỡ!" Không ngờ rằng, lại thành ra như thế, từ lúc ngoài cung quay về, tôi đã cảm thấy đau rồi, lúc ấy Thụy sợ tôi sắp sinh, nên vẫn để bà đỡ ở lại Lãnh Thu cung, để tiện trông nom tôi...

Tôi yếu ớt nằm xuống, bên tai truyền tới tiếng khóc của Noãn Noãn, còn cả thanh âm lo lắng của Thụy "Bà đỡ, mau, mau...."

"Xin Hoàng thượng lánh đi đôi chút!"

Hoàng thượng hoảng hốt lo sợ, bế Noãn Noãn đương khóc không biết nên làm sao, chỉ có thể mặc cho nha hoàn tiễn hắn ra ngoài cửa, thái hậu đỡ lấy hài tử trong lòng hắn, khẽ dỗ dành, nhất thời, trong Lãnh Thu cung lại thêm một phen hoảng loạn....

Ngoài cửa, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, sắc trời càng lúc càng tối, cũng giống như lòng của Hoàng thượng, âm thầm cầu nguyện, Nguyệt nhi ngàn vạn lần không nên có chuyện....

Lãnh Phong cùng Huyền Vũ Sơn cũng đi theo tới đây, không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng một bên lo lắng, lại cũng không thể giúp được gì, thời tiết như vậy, quả là....

Cuối cùng, chẳng biết qua bao lâu, một tiếng khóc vang lên phá tan nỗi sợ hãi của mọi người, cửa mở ra, bà đỡ bế một hài nhi được quấn trong chăn bông màu vàng đi tới trước mặt hoàng thượng "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng thái hậu, chúc mừng thái hoàng thái hậu, nương nương sinh hạ vương tử!"

"Ngươi nói gì cơ?" Thấy mọi người đều sửng sốt, thái hoàng thái hậu mở miệng hỏi

"Khởi bẩm thái hoàng thái hậu, là vị vương tử!"

"Tốt quá rồi, Trẫm có nhi tử [con trai] rồi, Trẫm có nhi tử rồi!" Hoàng thượng phấn khởi hét lên, chưa kịp nhận lấy hài tử trong tay bà đỡ, mà vội vã chạy vào phòng, nhìn Băng phi mệt mỏi, nắm lấy tay nàng "Nguyệt nhi, chúng ta có nhi tử rồi, chúng ta có nhi tử rồi!"

Đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì đó, quay lại ngoài phòng, hướng về phía Huyền Vũ Sơn hô lớn "Huyền ái khanh, hãy nghĩ thánh chỉ ban xuống, từ giờ trở đi, sắc phong Băng phi là hoàng hậu đương triều, đồng thời, trục xuất hậu cung!"

Ngoài cửa, vừa rồi còn có cơn giông tố tàn phá mọi thứ, chẳng biết tự lúc nào bỗng ngừng, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng rực rỡ, tỏa ra ánh sáng chói mắt...

-------------------HOÀN-------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui