Bị cấm ra ngoài, ngay cả Lãnh Thu cung cũng không thể ra, phiền muộn a, duy chỉ có điều tạm ổn chính là trong khoảng thời gian này những mệt nhọc không hề uổng phí...
Bất kể là Xuân Mãn Viên hay là quán lẩu, hay là tình hình học hành của bọn trẻ, đều có sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa việc kinh doanh dưới sự quản lý của bọn họ hẳn là không tệ...
Mặc dù bị cấm ra ngoài, cũng chẳng phải là việc hệ trọng gì quá lớn, chỉ là vẫn thỉnh thoảng phái người truyền một số tin tức cho tôi, tôi cũng truyền lệnh để cho bọn họ chuyển xuống phía dưới...
Có lẽ bởi vì không có chuyện gì, trái lại thân thể lại cảm thấy mệt mỏi, cả ngày cứ mê man, cuối cùng cũng ngủ một giấc thật sâu.
Quả là đúng với câu nói kia: một khi tinh thần thấy thoải mái, thì chất cơ thể lại có chiều hướng giảm xuống, nhớ lại khoảng thời gian bận rộn của tháng trước, lại chẳng có một chút cảm giác mệt nào, may mà, quãng thời gian trước đó Hoàng thượng cũng bận, không có tới và để ý tới tôi, mới khiến tôi có thể lén chạy ra ngoài, song cuộc sống nhàn rỗi như thế này cũng thực sự khó chịu...
Ngày hôm đó, lại ngủ một mạch tới tận trưa, Lan nhi đỡ tôi đứng lên, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng...
"Lan nhi, đem ô mai tới cho ta" tôi kêu lên
"Vâng, tiểu thư"
Xem tôi ăn từng miếng từng miếng một, thì Lan nhi tỏ ra giật mình kinh ngạc
"Tiểu thư, trước kia người đâu có thích ăn đồ chua, chỉ thích ăn đồ ngọt, sao bây giờ lại thành ra thế này? Đảo ngược lại rồi"
"Ta cũng không biết a! Dù sao cũng là cứ thèm ăn" dạo gần đây ăn đồ ngọt lại cảm thấy ngấy, trái lại, những đồ chua mới hợp với ý tôi
A, một tay tôi ôm lấy dạ dày, một tay che miệng, xem ra do ăn quá nhiều đồ chua, trong dạ dày không ngừng quằn quại...
"Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?" vẻ mặt Lan nhi rất hoảng sợ
"Ta không sao, có lẽ là do ăn quá nhiều đồ chua, buồn nôn" tôi cười nói, nha đầu kia, chỉ biết ngạc nhiên
"Tiểu thư, hay là tuyên thái y đến xem đi, gần đây người hốc hác đi nhiều đó, tiểu thư, người còn như vậy tiếp nữa, Hoàng thượng cũng sẽ đau lòng..." Khó lay chuyển được ý nàng, đành phải nghe theo nàng tuyên thái y tới đây
"Thái y, tiểu thư nhà ta thế nào rồi, rốt cuộc bệnh gì, làm sao vậy?" Lan nhi ở bên cạnh sốt ruột hỏi
Trong cung mọi người đều biết, Lan nhi gọi tôi là tiểu thư, Hoàng thượng cũng đã cho qua, cho nên không ai còn cảm thấy nghi hoặc...
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương không phải ngã bệnh, mà là có tin vui rồi" thái y quỳ rạp xuống đất
"Thái y, ngươi nói thật chứ? Tiểu thư nhà ta có tin vui rồi?" Tôi còn chưa nói điều gì, trái lại, vẻ mặt Lan nhi lại rất phấn khởi, thật không biết trong đầu nha đầu kia nghĩ cái gì nữa...
"Bẩm nương nương, nương nương đã mang thai được hai tháng rồi, lão thần sẽ kê vài thang dược bổ thai..."
"Thái y, thật đa tạ ngươi" từ đầu đến cuối tôi đều không nói chuyện, tôi hiểu là nương nương thì phải giữ thân phận, luôn là Lan nhi, tôi thấy nàng nhét vào trong tay thái y vài tấm ngân phiếu, rồi tiễn thái y
Khi trong phòng chỉ còn lại có Lan nhi và Tử nhi, tôi ôm chầm lấy Lan nhi
"Lan nhi, ta thực sự mang thai rồi sao? Ta sắp được làm mẫu thân rồi sao?" "Tiểu thư, đó là sự thật, người sắp được làm mẫu thân rồi"
Tôi khẽ vuốt nhẹ xuống bụng, bên trong này vậy mà đã có một tiểu bảo bảo, là của tôi và Thụy, không biết liệu sau khi hắn biết tin có vui mừng không nhỉ...
Tử nhi dường như nhìn ra tâm tư của tôi, vội nói "Nương nương, có muốn đi thông báo cho Hoàng thượng không?"
"Ngươi nói xem, sau khi biết Hoàng thượng sẽ vui mừng chứ?" Tôi nghe nói Hoàng thượng vẫn chưa có con nối dõi, là do hắn luôn không muốn
"Hoàng thượng thương yêu nương nương như vậy, nhất định sẽ thích đó, nô tỳ sẽ đi báo tin cho Hoàng thượng" vừa nói xong đã nhanh như chớp chạy mất
Ta lại khẽ vuốt ve bụng, tưởng tượng xem hài tử sẽ có bộ dạng ra sao, trước kia chưa muốn có hài tử, nhưng bây giờ, cái khoảnh khắc tôi biết mình mang thai, trong lòng không hiểu sao lại xúc động, cùng hạnh phúc, tôi sắp được làm mẫu thân rồi...