Độc Sủng Chị Dâu

Một ngày công việc bề bộn, Tầm Thiên Hoan nén giận, rốt cục nhịn đến khi hết giờ làm. Sau khi tan tầm, Tầm Thiên Hoan đứng ở trên đường nửa ngày, không muốn về nhà nhanh như vậy, trong nội tâm có chút tức giận, cuối cùng dứt khoát trực tiếp đi quán bar......

Một người tại quán bar không ngừng uống rượu, ly này tiếp ly kia......

Cô nghĩ hoài mà không ra mình đã gây nên tội tình gì? Rõ ràng Bắc thị to lớn như vậy sao hết lần này tới lần khác cô cứ chịu lép vế trước HứA Đan Ny!

Chính là......

Có lẽ, cô cũng muốn chứng minh...... Thực lực chân chính của mình......

Đắm chìm trong trong quán rượu âm nhạc ồn ào, Tầm Thiên Hoan dần dần cảm giác mình nhỏ bé, ánh sáng dị thường kia gần như muốn đem cô che dấu......

Người pha rượu lại đặt thêm một ly lên trên quầy bar.

Tầm Thiên Hoan theo thói quen cầm lấy, ai ngờ một bàn tay khác cũng cùng lúc đó cầm lấy ly rượu. Thế là hai bàn tay cùng giữ lấy ly rượu.

Tầm Thiên Hoan không kiên nhẫn quay đầu đi, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế, cười ưu nhã, đôi mắt mê người, ngũ quan xinh xắn, dáng người cao gầy, đây quả là một mỹ nhân, một đại mỹ nhân trong dáng hình người đàn ông, thậm chí so với Âu Dương Tịch càng muốn hơn một tầng, đây là một loại âm nhu mỹ.

Mặc dù đã gặp qua vô số mỹ nam, Tầm Thiên Hoan cũng không khỏi âm thầm sợ hãi, bất quá chỉ một lát mà thôi, ánh mắt Tầm Thiên Hoan rất nhanh liền hướng đến ly rượu. Bàn tay nhỏ bé thon dài bắt đầu dùng sức muốn đoạt ly rượu từ trong tay của hắn trở lại, mà lực đạo của bàn tay không kém phần xinh đẹp kia cũng không nhỏ, không đoạt được ly rượu Tầm Thiên Hoan tức giận trừng mắt nhìn mỹ nam tử. Nhưng mỹ nam kia lại đột nhiên duỗi tay còn lại ra trước tầm mắt của cô, vốn là có chút ít men say Tầm Thiên Hoan hoàn toàn không biết hắn có ý tứ gì, ánh mắt nhìn hắn không rời, mỹ nam tay kia đi lòng vòng trước mặt cô đến khi cô cũng muốn tỉnh cả rượu thì hắn thu hồi tay lại, nhưng mà tay kia cũng không buông lỏng ly rượu kia......

Tầm Thiên Hoan rất khó chịu vội kép ly rượu đến trước mặt, sau đó nhìn mĩ nam kia âm thanh lạnh lùng nói: “Ăn no rỗi việc?”

“Lâu như vậy không gặp” Mỹ nam tử mỉm cười nói: “Chẳng lẽ không nhớ anh sao?”

Tầm Thiên Hoan cau mày, hiện tại ý thức cô có chút không rõ, nhưng cô có thể xác định rõ ràng cuộc đời mình chưa từng gặp qua người này thì làm sao có thể nhớ hắn?

Tầm Thiên Hoan khinh thường nói: “Muốn làm quen với tôi cũng không cần dùng phương thức này?”

Nói xong, Tầm Thiên Hoan không hề băn khoăn giơ ly rượu lên,uống một hơi cạn sạch.

Hắn nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cô không chuyển, nhìn rượu chậm rãi, chậm rãi chảy vào trong cơ thể của cô......

Hắn cười: “Nghi Lâm, em vẫn giống như trước đây.”

Tầm Thiên Hoan liếc nhìn hắn, trong nội tâm không khỏi hừ lạnh, người này, nhìn dáng vẻ tuấn tú nhưng lại là hạng người như vậy?

Tầm Thiên Hoan làm giống hắn lúc nãy, duỗi ngón tay ra, để trước mắt hắn quơ quơ, sau đó nói: “Mắt anh có vấn đề không, anh có mang kính sát tròng hay không?”

Người nọ không khỏi cười, nói: “Mắt anh vẫn vô cùng tinh tường, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, Nghi Lâm, em trăm phương ngàn kế trốn anh, sao hôm nay lại không có chút cảnh giác nào với anh vậy? Đáng tiếc, rất đáng tiếc, kỳ thật cảm thấy trò chơi cũng có chút vui, sớm biết em sẽ dễ dàng ăn ‘Hàng đêm mất hồn’ như vậy thì trước kia anh cũng không cần phí nhiều tâm tư như vậy.”

Đối với lời nói của hắn, cô vẫn là không hiểu, cái này cái này cái này...... Cái gì cùng cái gì a?

Nghi Lâm? Đóa? Hàng đêm mất hồn?

Cô hiện tại có thể xác định hắn thật sự nhận lầm người, chính là...... Đêm đêm mất hồn là cái gì?

“Anh nói cái gì?” Tầm Thiên Hoan không khỏi duỗi một tay ra, vuốt ve trán của hắn, không khỏi nói: “Không có phát sốt, anh là từ bệnh viện tâm thần nào ra tới?”

Lời nói của Tầm Thiên Hoan làm mặt người nọ sững sờ, sau đó không khỏi bật cười, nhìn cô: “Nghi Lâm, em đừng nói là em không hiểu anh nói cái gì nha?”

Tầm Thiên Hoan vội vã giơ tay lên ngắt lời nói của hắn: “Uy, tiên sinh, anh là ai? Nghi Lâm là ai? Tôi cho anh biết, anh nhận lầm người, tôi không phải là Nghi Lâm gì đó đâu.”

“Thường Nghi Lâm, còn không phải?”

Tầm Thiên Hoan trừng liếc hắn: “Sao lại có người nhàm chán như vậy?”

Người nọ nhịn không được cười lên một tiếng, nhìn không ra là vui hay là tức: “Em vẫn không nhận em là Nghi Lâm phải không?”

Tầm Thiên Hoan một chữ một chữ tinh tường nói: “Thiên Hoan, tôi gọi là Tầm Thiên Hoan!”

Hắn liễm cười, trịnh trọng nói: “Nghi Lâm, đừng đùa nữa.”

Trên thế giới, nào có chuyện trùng hợp như vậy?!

“Anh bị thần kinh à!” Tầm Thiên Hoan bật thốt lên mắng: “Bà đây hôm nay tâm tình không tốt, đừng đến chọc tôi!”

Ánh mắt người nọ càng sâu, thần sắc ngưng trọng, bỗng nhiên duỗi hai tay ra vươn tới Tầm Thiên Hoan, Tầm Thiên Hoan trở tay không kịp chỉ có kinh ngạc mở to mắt, hắn đem y phục của cô kéo, kéo đến chỗ vai, một vùng da non mịn sáng trắng hiện ra. Lập tức, trong mắt của hắn thần thái thay đổi liên tục, sau đó ngay khi người khác còn chưa phát hiện đến một màn này, hắn nhanh chóng kéo y phục của cô lên, đổi lấy là Tầm Thiên Hoan hung hăng quăng một cái bạt tai!

Tầm Thiên Hoan giáng 1 cái tát mà trên tay còn cảm thấy đau rát, hung hăng mắng: “Anh có phải muốn chết hay không?!”

Một cái tát của Tầm Thiên Hoan cũng không ngoài dự liệu của hắn, nhưng điều hắn không dự liệu được là trực giác của hắn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn - gây ra một chuyện cười lớn đến như vậy?

Hắn rõ ràng nhận lầm người!!

Rõ ràng là khuôn mặt giống hệt, rõ ràng là đồng dạng cá tính, thậm chí thanh âm cũng đều giống như đúc, không kịp suy nghĩ, hắn liền đi theo người phụ nữ này vào quán bar!

Chỉ là......

Sai lầm này, hắn lại...... Không kịp vãn hồi rồi......

Hàng đêm mất hồn......

Loại dược này, đã bị cô uống hết!

Một loại xuân dược có tính chất kéo dài......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui