Độc Sủng Chị Dâu

Một chiếc giường hỗn độn, chăn mền rớt xuống tại một bên giường, hai cơ thể trần trụi nằm ở trên giường......

Tầm Thiên Hoan vẫn đang thở gấp, hồng điểm che kín thân, hạ thể một mảng ướt đẫm nồng đượm yêu dịch......

Bắc Diệc Uy một tay gối sau đầu, quay đầu sang nhìn Tầm Thiên Hoan, hỏi han: “Mệt chết đi sao?”

Tầm Thiên Hoan gật gật đầu: “Uhm.”

“Anh có làm em bị thương không?”

Tầm Thiên Hoan lắc đầu.

Bắc Diệc Uy một tay nhéo nhéo gương mặt của cô: “Anh đã nói anh sẽ rất ôn nhu.”

Tầm Thiên Hoan nói: “Chính là tôi cảm thấy toàn thân không thoải mái.”

Bắc Diệc Uy thở ra, từ trên giường đứng lên nói: “Anh giúp em tắm rửa nha.”

Nhanh nhẹn mặc lên y phục của mình sau đó nhặt lên áo ngủ lớn, bao lấy thân thể của cô, đem cô cẩn thận ôm lấy ra khỏi phòng.

Người hầu đối với cái dạng này đều đã thấy qua nhưng vẫn không tránh khỏi đỏ bừng mặt, Bắc Diệc Uy liếc nhìn A Đan, nói: “Còn không mau đi chuẩn bị nước ấm, Thiếu phu nhân muốn tắm rửa.”

A Đan vội vàng chạy ra.

Tầm Thiên Hoan nói: “Không cần nước ấm, tôi thích tắm bằng nước lạnh.”

Bắc Diệc Uy lắc đầu nói: “Hiện tại em như vậy sao có thể tắm nước lạnh?”

Tầm Thiên Hoan hơi thở bỗng trở nên hỗn loạn, phía trước cách đó không xa cô nhìn thấy Tầm Tân Đồng đang kinh ngạc nhìn hai người họ, trên khuôn mặt tuấn tú không có bất luận biểu hiện gì, chỉ là dù khoảng cách xa như vậy, Tầm Thiên Hoan vẫn cảm thấy sự phẫn nộ không cam tâm cùng lạnh lùng liên miên không dứt......

Bắc Diệc Uy cũng phát hiện Tầm Tân Đồng, trên đôi môi đường cong càng sâu sắc, vẫn đang ôm cô từng bước một đến gần Tầm Tân Đồng, đi đến trước mặt của hắn, nở nụ cười tự nhiên nói: “Cậu em vợ còn chưa đi ngủ sao?”

Âm thanh của Bắc Diệc Uy lôi suy nghĩ của Tầm Tân Đồng quay lại, Tầm Tân Đồng cười, nói: “Hai vị cũng không có ngủ sao?”

Bắc Diệc Uy nói: “Chị cậu, thân thể cô ấy có chút không thoải mái, tôi mang cô ấy đi tắm rửa.”

Tầm Tân Đồng ánh mắt thâm trầm, nhìn Tầm Thiên Hoan, hồi lâu mới nói: “Tôi về phòng trước.”

Bắc Diệc Uy cùng Tầm Thiên Hoan nhìn Tầm Tân Đồng mặt không biểu tình, xoay người liền hướng gian phòng của mình đi đến. Tầm Thiên Hoan ánh mắt kinh ngạc, Bắc Diệc Uy trên môi đường cong càng lúc càng tàn khốc, nói: “Như thế nào, mất hứng vì em trai của em chứng kiến chúng ta như vầy phải không?”

Tầm Thiên Hoan chấn kinh, nói: “Anh nói cái gì?”

“Em không phải ngu ngốc, thì phải nên biết rằng-- hắn chỉ có thể là em trai của em!”

Tầm Thiên Hoan mặt tối sầm: “Tôi rất rõ ràng! Không cần anh nói, rốt cuộc có phải đi tắm rửa không?!”

Bắc Diệc Uy khẽ cười một tiếng: “Biết rõ là tốt rồi!”

Ngày hôm sau khi...tỉnh lại, Bắc Diệc Uy đã xuống giường rời đi, mà A Đan là người hầu cô tỉnh lại.

Tầm Thiên Hoan vuốt đôi mắt buồn ngủ, thuận miệng hỏi: “A Đan, thiếu gia?”

A Đan vô cùng cung kính trả lời: “Thiếu gia đã đến công ty.”

Tầm Thiên Hoan không đếm xỉa tới lên tiếng: “A......”

A Đan tiến lên đỡ Tầm Thiên Hoan xuống giường, thay y phục, cuối cùng ngồi vào xe lăn, chuẩn bị giúp cô chải đầu, Tầm Thiên Hoan nói: “Không cần, tôi tự mình làm, ngươi đi ra ngoài trước đi, nhìn xem Tầm thiếu gia có rời giường chưa.”

A Đan đến một bên, cúi đầu nói: “Tầm thiếu gia hôm nay sáng sớm rời đi rồi.”

Tầm Thiên Hoan động tác cứng đờ, quay đầu nhìn A Đan hỏi: “Đi? Có nhắn lại gì không?”

“Thiếu gia bảo tôi nhắn với cô rằng cậu ấy đã đi về nhà, có rảnh sẽ đến thăm cô.”

Tầm Thiên Hoan thoải mái, Tầm Tân Đồng đi cũng hay, ở tại chỗ này sẽ chỉ làm cô cả ngày cũng không an.

Tầm Thiên Hoan chán đến chết tại Bắc gia, Tầm Thiên Hoan lấy điện thoại cầm tay ra trước mắt quơ quơ, sau đó nhấn một dãy số, mỉm cười chờ Âu Dương Tịch tiếp nhận.

Điện thoại vang lên vô số lần, đối phương lại chậm chạp không tiếp.

Tầm Thiên Hoan ngây cả người, khó hiểu, như thế nào không tiếp điện thoại di động của cô?

Tầm Thiên Hoan lại gọi, vẫn là không tiếp...... Đưa điện thoại di động quăng ra, Tầm Thiên Hoan liếc điện thoại, giống như đang trừng mắt người nào đó --

Hừ, Âu Dương Tịch, không tiếp điện thoại nhé?!

3h.

Tầm Thiên Hoan từng chút từng chút ăn món ăn trên bàn......

A Đan cầm điện thoại Tầm Thiên Hoan đi tới: “Thiếu phu nhân, điện thoại di động của người vang lên.”

Tầm Thiên Hoan tiếp nhận điện thoại, xem màn hình, chính là Âu Dương Tịch điện, Tầm Thiên Hoan hừ một tiếng, nhìn điện thoại vang lên mấy lần mới tiếp nhận điện thoại.

“Thiên Hoan, sao lâu như vậy mới nghe?”

“Không biết.”

Âu Dương Tịch cười: “Là vì vừa rồi anh không có tiếp điện thoại à?”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc, bật thốt lên: “Làm sao anh biết?”

“Anh còn không hiểu em sao?”

“Vậy sao vừa rồi anh không tiếp điện thoại?”

“Anh...... Anh vừa rồi ra khỏi... mà để di động trong nhà.”

Tầm Thiên Hoan “A” một tiếng.

“Em tìm anh có chuyện gì không?”

Tầm Thiên Hoan thả chiếc đũa trong tay ra, nói: “Em chỉ là cảm thấy có chút nhàm chán...... Cho nên tìm người nói điện thoại.”

Âu Dương Tịch trầm mặc hồi lâu, rồi lên tiếng: “Ở trong phòng rộng lớn như vậy đúng là thật nhàm chán a...... Như vậy đi ra ngoài thì tốt rồi.”

Tầm Thiên Hoan giật mình, cầm chặt điện thoại, ánh mắt dần dần tan rã......

“Không được, em ra không được......”

Lại là một hồi trầm mặc, hắn nói: “Anh đến đón em, nửa đêm bỏ trốn, sau đó, cho em khoái lạc, cho em tự do, cho em hạnh phúc, anh sẽ đi ngay bây giờ, được không?”

Tầm Thiên Hoan bật cười: “ Em hạn anh ba phút liền tới đây!”

“Nhanh như vậy a? Một giờ, một giờ anh lập tức có mặt!”

Tầm Thiên Hoan khinh khỉnh: “Van anh, anh nói thật sao?”

“Chỉ cần em muốn rời đi Bắc gia, anh bất cứ lúc nào cũng có thể đi mang em đi.”

“Không cần, em hiện tại không thể rời đi.” Tầm Thiên Hoan cười: “Như vậy, từ nay về sau khi nào em muốn rời đi, sẽ nói cho anh, đến lúc đó anh lập tức đến đón em được không?”

“...... được.”

Tầm Thiên Hoan nghiêng đầu nghi ngờ nói: “Tịch, anh vài ngày không có ăn cơm?”

“Em có ý gì?”

Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi nói: “Vậy giọng nói của anh như thế nào nghe như là không được ăn cơm?”

“Nào có?!”

“Còn nói không có,” Tầm Thiên Hoan thở dài: “Tịch, hiện tại em không ở bên cạnh của anh. Anh nhất định phải hảo hảo chăm sóc chính mình, cơm nhất định phải ăn a.”

“...... Nhưng là, anh chỉ muốn ăn đồ ăn do em làm thôi.” Âu Dương Tịch nói: “Em trở về nấu cơm cho anh ăn được không?”

“Chẳng lẽ em không làm cho anh, anh sẽ không ăn sao?”

“ukm.”

“Thật sự là giống trẻ con.” Tầm Thiên Hoan bực mình: “Vậy anh chết đói rồi.”

“A, tức giận sao?”

“Em rất tức giận rất tức giận!”

“Được, anh ăn, từ giờ sẽ dùng cơm, suy cho cùng anh vẫn là có thể hoàn toàn ăn hết em.”

“Lúc ăn cơm hãy nghĩ đó là cơm em nấu, nếu không ăn cơm anh đời này đừng nghĩ gặp lại em.”

“Vâng, anh sẽ ăn cơm thật ngon, sẽ chăm sóc chính mình, như vậy chúng ta có thể nhanh chóng gặp mặt đúng không?”

Tầm Thiên Hoan sững sờ, không hiểu là tư vị gì, chỉ nói: “Ách...... Chắc không lâu nữa đâu...... Tịch, Tịch, anh còn ở đó không?”

“......Có, anh ở đây, nhưng Thiên Hoan, anh hiện tại có chút việc, cúp điện thoại trước!”

“Đô đô đô......”

Tầm Thiên Hoan cầm lấy điện thoại: “ Tịch, Âu Dương Tịch? Sao lại đột nhiên tắt điện thoại?!”

Một mình trong phòng bệnh, Âu Dương Tịch mặc đồ bệnh nhân, ném điện thoại, ôm lấy ngực, nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú, vặn vẹo đau nhức, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui