Độc Sủng Chị Dâu

Âu Dương Tịch đưa Tầm Thiên Hoan đến trước biệt thự Bắc gia, Tầm Thiên Hoan xuống xe, Âu Dương Tịch nói còn có chút việc cần xử lý, để cho cô xong việc thì gọi điện thoại cho hắn tới đón cô, Tầm Thiên Hoan đáp ứng rồi liền đi vào cửa chính Bắc gia.

“Thiếu phu nhân.” Người hầu A Đan đón chào, rất cung kính.

Tầm Thiên Hoan nhìn cô ấy, hỏi: “Bắc Diệc Uy đâu?”

“Thiếu gia trong phòng khách chờ phu nhân.”

“A.” Tầm Thiên Hoan lên tiếng: “Tôi sẽ tự đi tìm hắn, cô cứ lo việc của mình đi.”

“Vâng.”

A Đan lui ra sau, Tầm Thiên Hoan cất bước hướng phòng khách đi đến.

Cái chỗ này, quá mức tráng lệ, hoa lệ giống như mộng kính khiến Tầm Thiên Hoan luôn có cảm giác choáng váng, cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này, cô vẫn tương đối yêu mến cuộc sống tự tại, cái chỗ này hoa lệ đến kinh ngạc nhưng lại như thế nào cũng tìm không thấy loại cảm giác cô muốn.

Bắc Diệc Uy y nguyên như vậy tuấn tú lạnh lùng cao ngạo, ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Tầm Thiên Hoan đang từ từ tiến vào phòng khách.

Tầm Thiên Hoan dừng một chút, nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, thân thể có chút cứng ngắc, sững sờ nửa ngày đều nói không ra một câu.

“Đến đây.”

Tầm Thiên Hoan nhẹ gật đầu, thân thể còn cứng tại chỗ, rất là không được tự nhiên.

“Lại đây ngồi đi.” Bắc Diệc Uy ý bảo cô ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh hắn.

Tầm Thiên Hoan từ từ đi tới, chậm rãi ngồi xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Ngày hôm qua......”

Bắc Diệc Uy lạnh nhạt nói tiếp: “Giang luật sư buổi chiều hai giờ sẽ tới, đến lúc đó, chúng ta bàn lại chuyện di sản.”

Tầm Thiên Hoan từ từ “A......” một tiếng.

Tâm tình có chút lộn xộn, vẻ mặt Tầm Thiên Hoan thoáng không yên lòng, ánh mắt cũng không định.

Nhưng mà, Ánh mắt Bắc Diệc Uy lại trần trụi chú thị cô, làm cho cô rất là không được tự nhiên, đành phải nói: “Không có việc gì nữa thì tôi trước hết trở về phòng, sắp xếp lại đồ đạc, sau khi giải quyết vấn đề di sản tôi muốn rời đi Bắc gia một thời gian ngắn.”

Về phần rời đi bao lâu thì ông trời mới biết!!!!!!!.

Không đợi Bắc Diệc Uy nói kịp lời nào, Tầm Thiên Hoan vội vã đứng dậy tiến thẳng lên lầu, hướng phòng ngủ đi đến.

Đẩy cửa phòng ra, có một lát choáng váng, Tầm Thiên Hoan ngẩn người, sau khi đi vào thì đem cửa phòng đóng lại.

Đặt túi xách qua một bên, thân thể mệt mỏi nằm ngã xuống trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn trần nhà, sau đó chuyển động ánh mắt, quét mắt một lần khắp phòng ngủ. Cô từ tốn ngồi dậy, rời khỏi giường, đi đến trước tủ quần áo, tay ngọc thon thon chọn từng bộ đồ từng cái quần cái áo mình yêu thích ném lên trên giường. Sau khi chọn xong, cô quay người trở lại bên giường, cầm lên từng cái từng cái ướm vào người và ngắm nghía mình trước gương nhiều lần. Một lúc lâu bất chợt cảm giác vô cùng khát nước, mà trùng hợp trên bàn sách có chuẩn bị sẵn một ly nước, không cần đi xuống lầu cũng tốt, Tầm Thiên Hoan cầm lấy uống một hơi cạn sạch, lại bởi vậy uống quá mau, liên tục ho khan, nước trong ly sóng sánh rồi cũng hất tới trên người cô, Tầm Thiên Hoan nhíu nhíu mày, uống vội vã như vậy gì chứ?

Tầm Thiên Hoan lục tìm trong đống quần áo lấy ra một chiếc váy, ướm lên người nhìn tới nhìn lui, cảm thấy rất đẹp liền chuẩn bị dùng để thay bộ đồ đang mặc trên người.

Tầm Thiên Hoan ẩn ẩn cảm giác nhiệt độ trên người mình dần dần tăng cao, dù cho đem áo ngoài cởi đều không giải được nhiệt, hô hấp tinh thiển bất định, Tầm Thiên Hoan khó chịu tựa ở trên vách tường, vách tường lạnh buốt xác thực cho cô một lát thư sướng, nhưng là, ngay sau đó, trên người nhiệt độ còn đang tiếp tục nóng lên như vũ bão, vô cùng tra tấn......

Loại tình huống này Tầm Thiên Hoan nhiều ít cũng có chút minh bạch, dục vọng dâng lên hung hung mà lại cực kỳ quái dị......

Chẳng lẽ, cô thực thành dục nữ?

Tiêm thủ, vô ý thức vuốt thân thể của mình, một mực dưới lên dao động, thẳng đến bụng...... Xuống lần nữa......

Tầm Thiên Hoan rên rỉ: “Tịch......”

Bỗng “Phanh!” một tiếng vang lên, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Bắc Diệc Uy tuấn tú lạnh lùng khêu gợi xuất hiện ở cửa ra vào, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua trong phòng, sau khi nhìn thoáng qua Tầm Thiên Hoan, lại nhanh chóng liếc về phía ly nước trên bàn, lập tức nói: “Cô không phải đã uống ly nước kia chứ?!”

Nước, chết tiệt, hắn thật sự là tức ngất đầu, rõ ràng trong nước thả dược, vốn là nghĩ trả thù cô, chính là, khi hắn vừa mới giác ngộ về lại muốn đến ngăn cản, tựa hồ đã tới không kịp...... Dược đã bị cô uống hết.

Tầm Thiên Hoan cố hết sức mở miệng: “Anh đã bỏ thuốc vào trong nước?”

Bắc Diệc Uy vẻ mặt mất tự nhiên, thầm mắng một tiếng: “Đáng chết!”

Tầm Thiên Hoan trừng mắt Bắc Diệc Uy: “Bắc Diệc Uy, anh hỗn đản!”

Dù cho lại oán, lại nộ, những thứ này nhưng lại bù không được dục vọng trong cơ thể, nhìn hắn, chỉ càng làm cho cô thêm khó chịu mà thôi, bất kể là thân thể, hay là...... Tâm......

Đối với Tầm Thiên Hoan tức giận mắng, Bắc Diệc Uy không có bất kỳ phản ứng nào, lại đột nhiên cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui