Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp


(…)
Đông Phương Giai Yên bước đến tại quầy tiếp tân
"Xin chào! Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người!"
"Xin lỗi cô có hẹn trước không ạ!" Cô tiếp tân nhìn lướt qua người phụ nữ đeo kính râm trước mặt rồi lại nhìn vào màn hình máy tính.

Lúc này cô vẫn chưa nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai.
"Không có!" Giai Yên trả lời
"…Thật xin lỗi! Nếu tiểu thư không có hẹn trước với tổng giám đốc của chúng tôi thì sẽ không được…gặp…" cô tiếp tân vừa nói lúc này mới ngẩng đầu lên kĩ cô gái trước mặt mình.
Thật xinh đẹp! Khí chất toát ra cũng rất chói loá.

Mà nhìn kĩ lại vị tiểu thư này trông thật quen mắt, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
Lúc này cô tiếp tân cố gắng nhớ lại rồi nhìn Giai Yên thì rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện gì đó.
Giọng cô tiếp tân không kiềm chế được liền trở lên vừa xúc động vừa run rẩy, cô che lên lên miệng tỏ vẻ kinh ngạc nói:
"Thiếu…thiếu phu nhân…!"

Đông Phương Giai Yên nhìn biểu cảm ngạc nhiên trong chớp mắt đã thay đổi của người tiếp tân trước mặt, cô liền không hiểu được chuyện gì.
Thiếu phu nhân…ai là thiếu phu nhân của các cô chứ!
Hừ! Đến tổng giám đốc của các người tôi còn chưa được gặp bao giờ thì lấy đâu ra chức thiếu phu nhân cao quý này chứ.

Không ngờ nhân viên của một công ty lớn như vậy mà lại đi nhận nhầm người.
Lúc này Giai Yên mới nở nụ cười lịch sự lễ phép hỏi:
"Xin lỗi chắc cô nhận nhầm người người rồi, tôi đến đây chỉ để gặp Phong tổng bàn chuyện hợp tác làm ăn thôi.

Không biết cô có thể báo giúp tôi một câu với Phong tổng của các cô được không?"
"Thiếu phu nhân cô không nhận ra tôi sao? Tôi chính là nhân viên tiếp tân mà năm năm trước đã không nhận ra cô còn bị tổng giám đốc xuýt nữa đuổi việc.

Nhưng may có cô lúc đó đã đứng ra giúp đỡ tôi làm sao tôi có thể không nhận ra cô được." Cô tiếp nhân nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt càng khẳng định chắc chắn là thiếu phu nhân, mặc dù năm năm trước cô chỉ gặp thiếu phu nhân một lần vào ngày hôm đó nhưng đến tận bây giờ cô vẫn còn rất nhớ rõ.
Thiếu phu nhân rất xinh đẹp còn đẹp hơn cả năm năm trước rất nhiều.

Nước da trắng mịn đến phát sáng càng làm nổi bật vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô.

Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn rất thu hút ánh nhìn.

Cả người cô bây giờ hoàn toàn đều toát lên khí chất thanh lịch và sang trọng.
Đông Phương Giai Yên vẫn không hiểu cô tiếp tân nói gì, khi cô ấy cứ thao thao bất tuyệt khẳng định cô là thiếu phu nhân gì đó của bọn họ.
"Cô nhận nhầm người rồi.

Tôi đến đây chỉ để gặp tổng giám đốc Phong thôi không biết anh ta có rảnh không?"
"Thiếu phu nhân….!"
Đông Phương Giai Yên khó chịu lập tức ngắt lời cô
"Tôi đã nói rồi tôi không phải thiếu phu nhân gì đó của các người."
"Thiếu phu nhân cô thật không nhớ gì hết sao?"

"Không! Tôi trước gì chưa từng quên điều gì cả.

Tôi nói lại lần nữa tôi muốn gặp tổng giám đốc của các cô."
Nhân viên tiếp tân nhìn Giai Yên thì cảm thấy chắc chắn thiếu phu nhân bị mất trí nhớ rồi, dáng vẻ bây giờ của cô hoàn toàn khác với trước kia rất nhiều.
Trông cô bây giờ có vẻ cứng rắn hơn, trưởng thành hơn.
"Thật xin lỗi tiểu thư chắc là tôi nhận nhầm người rồi.

Hiện tại tổng giám đốc của chúng tôi đã ra ngoài rồi, tiểu thư có thể để lại danh thiếp của cô cho chúng tôi không, khi nào tổng giám đốc về tôi sẽ đưa lại giúp tiểu thư."
"Được!" Đông Phương Giai Yên mở túi sách đưa cho nhân viên tiếp tân một tấm danh thiếp
"Vậy làm phiền cô rồi!"
"Không có gì ạ!"
Giai Yên đưa xong liền đi ra khỏi tập đoàn Phong thị bắt một chiếc xe taxi về khách sạn.
(…)
Một lúc sau Phong Dạ Đình quay trở về công ty đi theo sau là đám trợ lý Tống Vũ đang báo cáo công việc ngày hôm nay.
Cô tiếp tân nhìn thấy anh thì liền cầm tấm danh thiếp mà Giai Yên đưa chạy đến chỗ Phong Dạ Đình gọi:
"Tổng giám đốc…tổng giám đốc ngài chờ một chút tôi có việc muốn nói với ngài."
Cô chạy đến trợ lí Tống Vũ liền dang tay chặn cô lại:
Tổng Vũ hỏi:

"Có chuyện gì thì cô có thể nói trực tiếp với tôi!"
"Không được tôi muốn gặp tổng giám đốc để nói trực tiếp!"
Phong Dạ Đình cau mày nhìn cô nhân viên trông giống như rất có chuyện gấp muốn nói với mình.

Anh lạnh lùng nói:
"Có chuyện gì?"
Lúc này Tống Vũ mới tránh ra để cho cô ta nói.
Nhân viên tiếp tân đưa cho Phong Dạ Đình một tấm danh thiếp, bên trên có in chữ tổng giám đốc tập đoàn Ava và số điện thoại 00********00.
Phong Dạ Đình nhìn tấm danh thiếp trước mặt mình rồi khôbg nặng không nhẹ buông ra một câu
"Vứt đi!" Rồi anh lại bước đi tiếp về phía thang máy dành riêng cho tổng giám đốc không thèm ngoảnh mặt lại
Cô nhân viên tiếp tân lại tiếp tục chạy theo anh, nhưng lại bị Tống Vũ chặn lại không cho lại gần
Cô bắt buộc phải nói lớn lên:
"Khoan đã tổng giám đốc tấm danh thiếp này chính là của thiếu phu nhân"
(…).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận