Độc Sủng Điền Viên Man Thê

“Ôi chao, mỹ nhân nàng từ đâu trốn đến đây vậy?” Lý Mặc Nhiên còn chưa
kịp đuổi tới, bên này Bạch Tiểu Mễ đã gặp phải tai họa bất ngờ, khi nàng vừa mới rẽ vào con đường nhỏ liền bị một nam nhân mập mạp hơn ba mươi
tuổi ngăn lại.

Lúc vừa nhìn thấy nàng, người nọ hơi kinh ngạc một chút, rồi lập tức xông lên có ý muốn nắm lấy cổ tay của Bạch Tiểu Mễ.

Đối với Lý Mặc Nhiên thì Bạch Tiểu Mễ tránh không thoát, đánh không lại, nhưng đối phó với tên béo trước mắt này lại là chuyện khác, chỉ trong
nháy mắt khi gã béo kia sắp đụng phải nàng, thì Bạch Tiểu Mễ đã nhanh
chóng tránh ra chỗ khác.

“Tiểu mỹ nhân, nếu đã trốn tới đây thì bây giờ theo ta trở về đi!” Tên
trung niên mập mạp liếc nhìn Bạch Tiểu Mễ, thấy mái tóc ngắn của nàng
chân mày hơi nhíu lại một chút, nhưng nhìn đến khuôn mặt của nàng với
đôi má hồng hồng, hắn nghĩ sẽ không buông tha cho người ở trước mắt này
được.

Cho dù nàng đã sống ở sơn trại hơn hai tháng, nhưng hắn vẫn muốn mang
nàng trở về. Kỳ thật khi nghĩ đến việc Hắc Phong trại cướp nàng đi, cho
đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy rất tức giận, buồn bực. Ban đầu hắn đã nghĩ ra được kế sách tốt là tìm một đầu bài bên Xuân Hương lâu để thay thế
nàng vào đêm tân hôn, như vậy phụ thân háo sắc thành tính kia của hắn sẽ không cưới tiểu mỹ nhân về, và nàng sẽ là của hắn.

Nhưng không nghĩ tới đám sơn tặc Hắc Phong trại đáng giận kia, chẳng biết thế nào mà lại đem người của hắn đoạt đi mất.

Bất quá tuy không thể nếm được thức ăn tươi mới, nhưng mỹ nhân như vậy, hắn chắc chắn sẽ không buông tha.

“Ngươi nhận sai người rồi!” Cảm nhận được ánh mắt thô bỉ kia dừng lại
trên người mình khiến Bạch Tiểu Mễ vô cùng khó chịu, ánh mắt nàng bỗng
nhiên trở nên lạnh lẽo nhìn tên béo trước mắt.

Thật ra Bạch Tiểu Mễ cũng đã nghĩ đến chuyện nàng sẽ gặp phải người biết mình là ai. Đặc biệt là sáng nay khi chưa kịp hóa trang đã chạy ra
ngoài, giờ gặp phải tên trung niên mập này ở đây, hắn nhận ra nàng,
nhưng bản thân nàng lại không biết hắn là phía “nhà chồng” hay là bên
nhà “mẹ đẻ” của mình.

“Tiểu mỹ nhân, nàng đã quên rồi sao, hai tháng trước nàng đã gả cho phụ
thân của bản công tử ta, nếu bây giờ đã trở lại thì nàng theo ta về
thôi!” Trung niên mập mạp nhìn người trước mặt bởi vì tức giận mà hai má đỏ hồng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, thanh thuần lại mang theo chút
quyến rũ, non nớt mang theo tia thành thục, tưởng như mâu thuẫn nhưng
lại khá hài hòa, khiến cho thiếu nữ này có vẻ đẹp rung động lòng người,
làm tên béo nhìn đến ngơ ngẩn, trong lòng hắn cũng vì thế mà bị kích
động không ngừng.

Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, trung niên mập mạp có cảm giác máu
toàn thân sôi trào, nhiệt khí phóng ra hướng về cái bộ vị kia, thân thể
nhất thời nổi lên phản ứng.

“Ta đã nói là ngươi nhận sai người rồi!” Bạch Tiểu Mễ thực chán ghét ánh mắt ghê tởm của tên béo, ngữ khí nói chuyện cũng đã thêm nặng hơn, nhìn về phía trung niên mập mạp kia ánh mắt càng lạnh lùng chán ghét.

“Tiểu mỹ nhân nàng đừng phủ nhận, nếu không phải bản công tử coi trọng
ngươi, lão nhân kia làm sao có thể lấy ngươi làm thiếp!” Trung niên mập
mạp đắc ý cười, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, hắn muốn
mang tiểu mỹ nhân kia trở về, chờ mình chơi chán rồi mới đưa cho lão già kia.

Nghĩ đến thân thể mềm mại yêu kiều nằm dưới thân mình, trung niên mập
mạp bỗng chốc phản ứng càng mãnh liệt hơn, trên mặt đã hiện ra một chữ
“sắc”.

“Mau, mau, sao còn đứng ngây người ra đó làm gì? Đem người mang về cho
bản công tử!” Cảm giác được thân thể nôn nóng đang chờ mong, trung niên
mập mạp không muốn tốn nhiều lời lẽ, lập tức quát bọn sai vặt đứng phía
sau, hắn không thể chờ thêm phút giây nào nữa.

Nhìn thấy bộ dáng hai gã sai vặt kia chuẩn bị sắp tiến tới bắt mình,
Bạch Tiểu Mễ nhất thời nổi giận, ***! Ở bên Lý Mặc Nhiên ta chịu biết
bao nghẹn khuất, hiện tại vừa thoát ra được đã đụng ngay phải bọn cặn
bã, mà lại là bọn cha con cặn bã chung vợ, quả thực không thể nhẫn nhịn
thêm được.

Bạch Tiểu Mễ nắm tay thật chặt, nghĩ sẽ đánh một quyền vào tên sai vặt
nếu hắn tiến tới bắt nàng, nhưng tay nàng còn chưa kịp vung ra thì từ
phía sau có một cỗ kình phong thoáng lướt qua.

“Phịch!” Một tiếng, tên sai vặt vừa mới ở trước mặt Bạch Tiểu Mễ đã theo một đường vòng cung bay xa ra ngoài.

Bạch Tiểu Mễ chớp chớp ánh mắt, lập tức liền hiểu chuyện gì đã xảy ra?
Không cần quay đầu nhìn lại cũng biết là tên kia đã đến, quả nhiên chỉ
trong giây lát sau, một cánh tay thon dài vươn tới bên hông Bạch Tiểu
Mễ, đem người trực tiếp kéo vào trong lòng.

“Các ngươi nghĩ muốn làm gì với nương tử của ta?” Thanh âm thâm hậu, ánh mắt lạnh như băng, uy nghi mạnh mẽ, thản nhiên phát ra tôn nghiêm, ngay lập tức đã dọa cho tên béo và bọn sai vặt của hắn sợ đến ngây người.

Thân thể tên trung niên mập mạp chấn động, quay nhìn về phía người mới
tới, phát hiện đó là một nam tử cao lớn đầy râu, nhìn bộ dáng hung thần
ác sát, các thế lực nào có ở trên trấn hắn đều biết đến! Vậy người kia
là ai?

Trung niên mập mạp bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, kinh ngạc rồi hoảng sợ nhìn lại nam tử cao lớn trước mắt, thân thể không nhịn được mà run nhè nhẹ rồi lùi dần lùi dần về phía sau.

“Buông ra!” Bạch Tiểu Mễ thấy tên mập như thế, trong mắt thoáng qua một
tia khinh thường, rồi lập tức vỗ vào cái tay trên hông mình, người kia
luôn tận dụng mọi tình huống, lúc nào cũng có thể ăn đậu hũ của nàng.

Ánh mắt Lý Mặc Nhiên sụp xuống, vạn phần không muốn buông nương tử ra,
nhìn về phía tên béo ánh mắt lại lạnh thêm vài phần, tên mập này dám
cướp nương tử của hắn, bộ chán sống rồi à?

“Để ta tự giải quyết!” Đối với thằng cha béo bỉ ổi hạ tiện muốn ăn đòn kia, Bạch Tiểu Mễ thật sự không thể nhịn được.

Bạch Tiểu Mễ có chút bất mãn trừng mắt nhìn người nào đó, rồi lại lập
tức quay về phía tên trung niên béo kia, tên béo bị dọa sợ hãi run chân
ngồi “bịch” xuống đất, đương nhiên tên béo không phải sợ Bạch Tiểu Mễ,
mà là sợ bộ dáng cao lớn hung thần ác sát đang đứng bên cạnh nàng kia.

“Bốp!”

“Bổn cô nương ta mà ngươi nghĩ muốn là được sao?”

“Bốp”

“Bổn cô nương ta không phát uy nên ngươi tưởng ta là mèo ốm hả!”

“Bốp”

“Dám dùng ánh mắt ghê tởm kia để nhìn bổn cô nương, ngươi không muốn sống nữa à!”

“Bốp”

“Tên béo chết tiệt!”

Bạch Tiểu Mễ nói một câu liền vung một cái tát lên mặt tên béo, liên
tiếp đánh vài cái, lúc này nàng cảm thấy như đã trút được một bụng lửa
giận, những gì buồn bực đêm qua cùng sáng hôm nay do Lý Mặc Nhiên gây ra đã biến mất tiêu.

Tên béo dung tục kia bị đánh cho mặt mũi sưng bầm, tức giận điên người
lên nhưng không dám phản kháng lại, ai bảo sau lưng người ta có chỗ dựa
vững chắc như thế kia? Mẹ nó! Tay con quỷ nhỏ này sao lại có lực mạnh
như vậy?

Trên mặt tên béo truyền đến cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu, bản mặt
đã bị sưng phù lên đến mức nhìn không ra được bộ dáng trước đây, mà cái
mặt vốn đã béo, nay bị đánh sưng lên trông chẳng khác gì cái đầu heo bự.

Sau khi Bạch Tiểu Mễ xả hết cơn giận, liền ngẩng cao đầu trực tiếp đi
vòng qua tên béo kia rồi tiếp tục đi tới mục tiêu trước mắt hẻm Hoa Lan.

Lý Mặc Nhiên nhìn thoáng qua tên béo, sau đó đi theo phía sau nương tử,
nhưng khi đi ngang qua, Lý Mặc Nhiên liền cúi đầu liếc mắt nhìn tên béo
một cái rồi dùng thanh âm mà chỉ một mình tên béo nghe được, nói:“Nếu
muốn lưu lại mạng của toàn Trương gia các ngươi, thì chính ngọ ngày mai
đem 50 vạn lượng bạc đi đến ngôi miếu đổ nát phía tây thôn trấn, và nhớ
đừng có nghĩ đến việc chạy trốn, ngươi cũng biết Trương gia các ngươi sẽ không một ai thoát được! Bao gồm cả lũ súc sinh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui