Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Có lẽ là trong tiềm thức Bạch Tiểu Mễ cũng biết Lý Mặc Nhiên sẽ không
làm gì xấu đối với nàng, cho nên thời điểm mắng Lý Mặc Nhiên nàng cũng
không kiêng nể gì, một đường cứ cãi nhau ầm ĩ, hai người rất nhanh liền
đến dưới chân núi Hắc Phong

Tuy gọi là núi Hắc Phong nhưng thật ra không phải là một ngọn núi, toàn
bộ núi Hắc Phong chính là một mạch núi, được tạo thành từ hai ngọn núi
cao nhất cùng bốn ngọn núi nhỏ xung quanh, mà trại Hắc Phong lại nằm
trên một trong hai ngọn núi cao nhất đó.

“Ngươi đừng nói với ta là tiểu mỹ nhân ở trên núi đấy!” Đến nơi đây rồi
mà Bạch Tiểu Mễ còn không đoán được ra Lý Mặc Nhiên mang nàng trở lên
núi thì nàng quả thật là một tên đại ngốc.

Nếu không phải hiện giờ bị Lý Mặc Nhiên ôm vào trong ngực, Bạch Tiểu Mễ
cũng không muốn nghĩ sẽ tiếp tục đi lên, nàng cố gắng lắm mới trốn được
ra vậy mà chưa kịp hưởng thụ thế giới bên ngoài đã lại bị bắt về! Cho dù lại bị cướp về thì cũng nên để cho nàng chơi bên ngoài một chút rồi hãy mang về chứ?

“Đương nhiên.” Cho dù hiện giờ tiểu mỹ nhân không có ở trên núi, nhưng
một chút nữa sẽ có. Xem như là hắn không có nói dối đúng không?

Lý Mặc Nhiên trả lời nghiêm trang, nhìn không ra điểm khác lạ nào, ít
nhất là Bạch Tiểu Mễ cũng không phát hiện ra một tia cảm xúc dao động
nào trên khuôn mặt thật thà kia.

“Lý Mặc Nhiên, trước tiên ngươi buông ta ra có được không?” Bạch Tiểu Mễ nhìn tên nam nhân không có ý định muốn buông nàng ra này, nàng đã không muốn lên núi, mà tiểu mỹ nhân kia lại đang ở trên núi, như vậy nàng có
nên cùng hắn nói chuyện một chút hay không, nếu có thể đàm phán được,
nàng sẽ không cần phải lên núi nữa?

“Nương tử đây là nàng quan tâm đến vi phu sao?” Lý Mặc Nhiên đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư nhỏ của nương tử, cho nên người chẳng những không thả xuống, tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn một chút, chỉ cần trở
về, lấy tính tình của nương tử, cho dù ở không vừa ý, nhưng hắn vạn phần nắm chắc nàng sẽ không rời đi! Đến lúc đó hắn chỉ cần tăng thêm phòng
bị, để nàng không thể chạy ra ngoài là được.

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Bạch Tiểu Mễ gật đầu, hi vọng người nào đó đang chạy nhanh mà dừng lại đem nàng thả xuống.

“Vi phu thật sự rất vui, cuối cùng nương tử cũng quan tâm tới vi phu!”
Lý Mặc Nhiên làm bộ dáng phi thường cảm động, nhưng lại không hề có ý tứ muốn thả nàng xuống, chẳng những không thả, còn ôm thật chặt, chạy lại
càng nhanh hơn.

“Vậy ngươi thả ta xuống đây đi! Ta có thể tự mình đi!” Bạch Tiểu Mễ
không ngừng cố gắng, nhưng nàng vẫn chưa nhận ra được là bên trong nam
nhân này đầy một bụng dạ đen tối cùng cố chấp.

“Nhìn thấy nương tử quan tâm vi phu như thế, vi phu thật sự là cảm động, nhưng vi phu không hề thấy phiền lụy, nương tử nàng không cần để ý!”
Nương tử nhẹ như thế, hắn làm sao mệt được, hơn nữa ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, hắn không nỡ buông tay.

Với tính tình của nương tử, về sau muốn ôm nàng, là chuyện vô cùng khó
khăn, cho nên hiện tại Lý Mặc Nhiên không tính sẽ thả người.

Bạch Tiểu Mễ khóe miệng run rẩy một chút, nàng nói mất công mất sức cả
nửa ngày đều là vô dụng, căn bản người kia không có ý định muốn thả nàng xuống!

Quên đi, không buông thì thôi! Như vậy cũng tốt, đỡ mất sức đi đường, không sao cả! Bạch Tiểu Mễ tự mình an ủi mình.

“Lý Mặc Nhiên!” Bạch Tiểu Mễ sắp xếp lại những suy nghĩ mà mình định nói, sau đó mở miệng.

“Ừ!” Thanh âm Lý Mặc Nhiên trầm thấp, dễ nghe, nếu không nhìn vào dung mạo, thì dễ gây cho người nghe có cảm giác thân cận.

“Ngươi có người trong lòng phải không?” Bạch Tiểu Mễ hỏi.

“Phải!” Nương tử chính là người trong lòng của hắn, cho nên hắn không phải là đang nói dối.

“Vậy vì sao ngươi còn muốn cưới ta?” Bạch Tiểu Mễ tiếp tục hỏi, ánh mắt
xẹt qua lớp lớp râu nhìn về phía mặt hắn, ánh mắt hắn nhìn về phía
trước, bộ dáng thật thà phúc hậu, kỳ thật cảm giác có chút cuồng dã,
tràn ngập nam tính.

“Không phải Nhị đệ đã nói qua với nương tử sao?” Trong lòng Lý Mặc Nhiên khẽ nhúc nhích, mỗi khi nhớ tới chuyện này, Lý Mặc Nhiên đều thấy rất
may mắn. May mắn là lúc đó mình bị thương, càng cảm thấy may mắn vì lão
hòa thượng kia đã buông ra mấy câu nói hàm hồ, lại càng cảm tạ Nhị đệ,
Tam đệ cùng Tứ đệ tin lời nói hàm hồ của lão hòa thượng đi cướp nương tử về, nếu không làm sao hắn có thể gặp được nương tử.

Nếu nương tử không xuất hiện, hắn sẽ không sống được đến giờ phút này.
Kỳ thật thương thế của hắn không có đơn giản như vậy, thế nhưng nương tử lại đánh bậy đánh bạ đá hắn một cước tạo ra kỳ tích, xử lý được vết
thương khó chữa kia của hắn.

Cảm giác này hết thảy giống như nhìn thấy ánh sáng trong chốn u tối, cảm giác nương tử xuất hiện là vì hắn, hơn nữa càng về sau, khi tiếp xúc
với nương tử, hắn lại càng thích nàng.

Đã thích, Lý Mặc Nhiên hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông nàng ra, cho dù hiện tại nàng không thích hắn.

“Chỉ vì vậy mà ngươi liền buông tha cho người mình thích sao?” Bạch Tiểu Mễ đột nhiên có chút tức giận, không sai là lần đó đen đủi thế nào, lại khiến nàng đánh bậy đánh bạ cứu hắn một mạng, nhưng hắn cũng không thể
vì vậy liền nhất quyết thành thân cùng nữ nhân mình chưa từng gặp mặt
chứ?

“Ta không có buông tha!” Lý Mặc Nhiên cỡ nào thông minh, qua lời của
Bạch Tiểu Mễ, đại khái hắn cũng đã hiểu được mục đích của nàng, chính là Lý Mặc Nhiên không muốn để cho nương tử phát hiện ra chân tình của mình quá sớm, nếu nương tử biết vậy mà phòng bị hắn, thì con đường truy thê
của hắn sẽ càng khó khăn hơn!

Kỳ thật Bạch Tiểu Mễ thấy không rõ về Lý Mặc Nhiên, nhưng do trải qua
một đoạn thời gian ở chung, Bạch Tiểu Mễ đại khái đã biết, nam nhân này
thoạt nhìn là một người to lớn chất phác, kỳ thật hắn là một tên bụng dạ vô cùng đen tối, hơn nữa có cảm giác hắn không vụng về như vẻ bề ngoài, chẳng những không ngu ngốc, còn cực kì thông mình.

“Vậy ý ngươi là muốn ta cùng với nữ nhân khác chung một chồng?” Không
buông tay, thì muốn cưới hai vợ, nam nhân quả nhiên không phải thứ gì
tốt, cho dù là nam nhân thoạt nhìn bộ dáng hiền hậu chất phác cũng như
nhau.

Ngữ khí Bạch Tiểu Mễ nhất thời lạnh vài phần, ánh mắt nhìn về phía Lý Mặc Nhiên lại chứa đầy tức giận.

Lý Mặc Nhiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, cảm giác bị nương tử hiểu lầm thật sự không tốt!

“Lý Mặc Nhiên, hiện tại Bạch Tiểu Mễ ta trịnh trọng tuyên bố, cho dù ta
có gì đi nữa cũng nhất quyết sẽ không chung chồng với người khác, cho
nên thừa dịp hiện tại Đại gia nhà ngươi không có cảm tình với ta, như
vậy chúng ta liền cách ly đi!” Bạch Tiểu Mễ thấy Lý Mặc Nhiên lặng im
không lên tiếng, nghĩ là hắn đã cam chịu, cho nên dựa theo tình hình
thực tế liền lập tức đưa ra yêu cầu của mình.

“Đại đương gia, phu nhân, các ngài đã trở lại!” Lý Mặc Nhiên chưa lên
tiếng, bỗng nhiên phía trước vang lên một thanh âm hưng phấn vui mừng.

“Nhanh đi báo tin Nhị đương gia, Tam đương gia cùng Tứ đương gia, báo
Đại đương gia đã trở lại!” Một thanh âm khác lại vang lên, rõ ràng nghe
được sự hưng phấn trong câu nói đó.

Trong khi chờ câu trả lời của Lý Mặc Nhiên, nhất thời Bạch Tiểu Mễ nghe
được những âm thanh như thế, ngẩn người sững sờ nhìn về phía xa xa, cảm
giác có chút không thể tưởng tượng được.

Chỉ mới nửa canh giờ trước bọn họ còn ở phía dưới chân núi, cho nên nàng nghĩ thừa dịp hắn chưa kịp lên núi sẽ thuyết phục hắn thả nàng đi, thế
nào trong nháy mắt đã tới đến Hắc Phong trại rồi.

Vừa rồi do nàng luôn quan sát Lý Mặc Nhiên, mà quên không để ý đến đường đi, giờ đã trở lại Hắc Phong trại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui