Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Không bao lâu sau đó, từ trong sơn trại có khoảng mười mấy người chạy
vội ra, tất cả bọn họ đều là lực lượng nòng cốt - thủ lĩnh của các nhóm
sơn tặc trong Hắc Phong trại, dẫn đầu đương nhiên là Nhị đương gia, Tam
đương gia cùng Tứ đương gia.

Nhìn thấy Đại đương gia, tất cả mọi người đều cao hứng, nhưng khi thấy
được người trong lòng của Đại đương gia thì thái độ lại khác hẳn, hoàn
toàn là bất bình cùng tức giận, Nhị đương gia nhìn qua có vẻ như lãnh
đạm, nhưng cặp mắt kia thì tưởng chừng có thể làm đông cứng người.

Còn Tam đương gia cùng Tứ đương gia thì không hề che giấu vẻ mặt vô cùng chán ghét, trong mắt bọn họ đại ca của mình là một người vô cùng tốt,
thế mà cô gái này lại dám bỏ trốn đi mất, khiến cho đại ca phải bôn ba
tìm trở về, bọn họ làm sao có thể không tức giận cho được cơ chứ.

Mọi người tuy rằng rất bất mãn với việc bỏ trốn của Bạch Tiểu Mễ, nhưng
khi nhìn đến dáng vẻ của Đại đương gia dường như chỉ chú ý tới nàng, thì cũng không dám nói gì thêm nữa.

“Ta mới ra ngoài chỉ có một ngày thôi, sao các ngươi lại có vẻ nhiệt
tình như vậy?” Đại đương gia phóng khoáng nhìn mọi người, hắn cảm giác
được nương tử trong lòng không được tự nhiên cho lắm, có lẽ nàng cũng đã biết mình nên an phận hơn một chút rồi.

“Đại ca, loại nữ nhân nhân vong ân phụ nghĩa này sao huynh còn mang nàng trở về làm cái gì?” Lão Tam tính tình nóng nảy, cho nên vừa nhìn thấy
Bạch Tiểu Mễ trong lòng Đại ca mình thì chẳng khách khí gì mà la toáng
lên một cách khó chịu, dù sao đối với nữ nhân đã chạy trốn kia, hắn cảm
thấy chẳng cần phải khách khí làm gì, vốn trong thời gian trước hắn đã
phần nào có cách nhìn khác về nàng, nhưng hiện giờ chỉ còn lại cảm giác
vô cùng chán ghét.

Trong khoảng thời gian này, Đại ca có biểu hiện muốn tìm được người đến
điên cuồng, làm cho tất cả bọn họ đều cực kì khiếp sợ, bọn họ cũng ý
thức được là Đại ca đã thật sự để ý đến cô gái này. Nhưng Đại ca đã đối
xử với cô gái này tốt đến như vậy thế mà nàng lại dám bỏ chạy, điều này
không thể nào mà tha thứ được.

Vong ân phụ nghĩa?***, này, nói cho rõ hắn đã làm cái gì mà dám gọi là
có ân với nàng? Cướp đoạt nàng đến nơi này mà dám gọi là có ân sao? Hay
ép cưới là ân? Bạch Tiểu Mễ nghe xong liền thấy tức giận không chịu
được, trong giây lát đã nghĩ đến việc đánh người, trước đó không thể
dùng vũ lực để trị, nhưng bây giờ thì nàng dám. Hiện tại Bạch Tiểu Mễ
chỉ có sức mạnh là sở trường chính của nàng, nàng không sợ! Cùng lắm nếu nàng đánh không lại thì chấp nhận bị đánh thôi.

Nhưng tất nhiên, chẳng thể nào mà Lý Mặc Nhiên lại để cho hai người đánh nhau, lúc Bạch Tiểu Mễ giãy giụa cố thoát khỏi vòng tay của hắn, thì áp lực trên tay Lý Mặc Nhiên lại tăng thêm vài phần, khiến Bạch Tiểu Mễ
không có cách nào thoát được.

“Lão Tam, tại sao đệ lại nói đại tẩu như vậy?” Giọng nói của Lý Mặc
Nhiên không to, nhưng lại có lực uy hiếp lớn, hắn nghiêm khắc nhìn Lão
Tam, ý tứ rõ ràng trong ánh mắt muốn Lão Tam không nên tìm thêm phiền
toái về mình.

Lão Tam có chút kháng cự, nhưng thấy cái nhìn uy áp (uy nghiêm, trấn áp) của Đại ca như thế, tự nhiên không dám phản bác, cúi đầu che giấu đi sự tức giận trong lòng, hắn và Lão Tứ là do Đại ca và Nhị ca nhặt được,
Đại ca đối với bọn hắn ngoài ơn cứu mạng ra, còn có ơn dưỡng dục, nay
nhìn thấy có kẻ đối xử không tốt với người mà bọn hắn kính trọng thì tự
nhiên hắn không thể nào chấp nhận được.

Tuy tính tình Lão Tứ tương đối ôn hòa nhưng ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ cũng không được tốt cho lắm.

“Đại ca đã trở về là tốt rồi, chúng ta vào trước đi có chuyện gì sau hãy nói!” Nhị đương gia nhìn thoáng qua tiểu nữ nhân vẫn đang được Đại ca
ôm trong lòng, rồi lập tức nhìn về phía Đại ca nói.

Lý Mặc Nhiên gật gật đầu, sau đó mới đem người trong lòng thả xuống,
nhưng vẫn không buông ra hẳn mà rất tự nhiên hắn cầm tay dắt Bạch Tiểu
Mễ đi vào trong.

Lý Mặc Nhiên biết, do việc nương tử chạy trốn thời gian qua, đã làm cho
các anh em trong sơn trại hiện giờ đều có phản ứng không tốt đối với
nàng, đặc biệt là Nhị đệ, Tam đệ cùng Tứ đệ, cho nên hắn muốn dùng thái
độ của hắn cho mọi người thấy, hắn rất quan tâm để ý tới nương tử, chỉ
có như vậy mới có thể ngăn chặn bọn họ làm ra những chuyện gây khó xử
với nương tử.

Thật vất vả mới tìm được nương tử đem trở về, hắn cũng không muốn sau
này nương tử suy nghĩ lung tung về những chuyện khó xử này mà lại rời
đi, bởi vì hắn cũng không thể biết được, nếu thật sự còn có lần sau thì
liệu hắn có còn tìm được nương tử mang trở về nữa hay không, cho nên
nhât định từ bây giờ trở đi hắn phải giữ chắc không để cho tiểu nương tử bỏ trốn đi lần nữa.

Lúc Bạch Tiểu Mễ bị Lý Mặc Nhiên nắm tay, nàng cũng đã cố gắng né tránh
nhưng về sau phát hiện ra chẳng có cách nào mà thoát được nên đành để
cho Lý Mặc Nhiên nắm tay dắt đi.

Xem ra nàng phải cố gắng đi gặp người trong lòng của Lý Mặc Nhiên mới
được, nếu nàng không thuyết phục được Lý Mặc Nhiên cứng đầu cứng cổ này, thì biết đâu người trong lòng hắn có thể nói được!

Lần này trở về, Bạch Tiểu Mễ không thể không nhìn thấy thái độ của mọi
người đối với nàng, cho nên về sau khi nàng ở Hắc Phong trại này chắc
chẳng được yên ổn và cũng sẽ gặp không ít khó khăn, nên nàng tính mình
vẫn nên nhanh rời đi thì tốt hơn.

“Về sau nàng chính là phu nhân của Đại đương gia ta, mọi người đối xử
với Đại đương gia như thế nào thì cũng đối đãi với nàng như thế!” Lý Mặc Nhiên ngồi xuống, lôi kéo Bạch Tiểu Mễ đến bên cạnh mình, rồi nói.

Câu nói này vừa dứt, mọi người ngay lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ,
Bạch Tiểu Mễ cũng hơi ngưng lại, nhưng không ngẩng đầu lên, chẳng qua
cho dù nàng không ngẩng đầu nhưng cũng cảm nhận được những cái nhìn đầy
khó hiểu của mọi người đang chiếu trên người nàng.

“Thế nào? Chẳng lẽ hiện giờ lời nói của Đại đương gia ta không có tác
dụng nữa hay sao?” Thấy mọi người như thế mà không lên tiếng, Lý Mặc
Nhiên lập tức mặt đen lại, ánh mắt lạnh thêm vài phần, âm thanh cũng trở nên nặng nề thêm vài phần.

Nhị đương gia ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng lập tức dịu lại ngay, cuộc
đời của Đại ca từ trước đến giờ đã rất khổ cực, tuy rằng hắn không thích cái cô gái kia, nhưng chỉ cần là Đại ca thích, thì hắn sẽ không phản
đối, đương nhiên nếu nàng ta mà dám làm cho Đại ca thương tâm, lúc đó
hắn sẽ không tha cho nàng.

Tam đương gia trong mắt thoáng qua một tia tức giận, nhưng cũng không
dám lên tiếng phản đối lúc này, cùng sống chung với Đại ca nhiều năm
như vậy, tính tình Đại ca thế nào bọn họ đều hiểu biết, hiển nhiên giờ
phút này Đại ca đang tức giận, vì cái nữ nhân kia mà tức giận, điều này
làm cho hắn thấy rất khó chịu, nhưng cho dù hắn có khó chịu đến mấy thì
cũng chẳng dám có hành động gì.

“Đại ca cứ yên tâm!” Lão Tứ lại là người nói chuyện khá ôn hòa, nguyên
nhân có thể là do lúc trước hai người sống chung khá hài hòa, tuy rằng
cũng có chút tức giận khi Bạch Tiểu Mễ bỏ Đại ca mà đi, nhưng bây giờ
nàng ấy đã trở lại, mà Đại ca lại rất quan tâm để ý đến nàng, thôi thì
như vậy cũng được, chỉ cần Đại ca sống vui vẻ là tốt rồi, hơn nữa thật
ra hắn cũng phần nào thấu hiểu được tâm tư của đại tẩu, dù sao nàng là
bị cướp về, việc chạy trốn không phải là điều bình thường sao?

Nàng lại không giống với những nữ nhân khác, sống cùng với bọn họ mà
không để lộ ra tâm lý sợ hãi, yếu đuối, như vậy cũng đã tốt lắm rồi.

“Phu nhân hảo!” Khi thấy mấy Lão Đại nhà mình đã không có ý kiến gì, mọi người còn lại càng không có gì ý kiến thêm, cho nên bọn họ thực ăn ý
hướng về phía Bạch Tiểu Mễ chào hỏi, tỏ rõ thái độ của bọn họ.

Bạch Tiểu Mễ trên mặt không biểu cảm gì, chỉ gật gật đầu.

“Tốt lắm! Các ngươi đều đi xuống đi!” Sự tình đã được giải quyết, Lý Mặc Nhiên liền chi mọi người lui ra, bọn họ cũng không dám nhiều lời liền
đứng lên giậm chân tại chỗ rồi đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui