Độc Sủng Điền Viên Man Thê

“Đinh!”

“Đất đen, cấu tạo và tính chất của đất đai khá tốt, thích hợp gieo trồng.”

Bạch Tiểu Mễ vừa mới vỗ vỗ mặt đất, nghĩ muốn lấy một ít đất lên xem có
thích hợp để gieo trồng không, bỗng nhiên trong đầu liền vang lên một
thanh âm như tiếng va chạm của binh khí, âm thanh đột ngột đến khiến
Bạch Tiểu Mễ hoảng sợ.

Sợ hãi qua đi, Bạch Tiểu Mễ hồi tưởng lại nội dung ngắn gọn vừa nói
trong đầu mình, rất nhanh nhìn về miếng đất trước mặt mình, sau đó cầm
lên tay xem tỉ mỉ, tuy rằng không có dụng cụ, nhưng lấy hiểu biết về đất của Bạch Tiểu Mễ từ nhỏ đến lớn, đại khái cũng có thể phân biệt được
đất có thích hợp gieo trồng hay không.

Vừa thấy vậy thì âm thanh trong đầu lại nói giống như thế.

Tuy rằng đơn giản, nhưng lại là sự thật! Đây là có chuyện gì, có cái gì
bất thường sao? Thế nào mà âm thanh này lại giống như âm thanh trong trò chơi vậy, nhưng ở hiện đại Bạch Tiểu Mễ rất ít khi chơi game nên không
có cách nào đoán được âm thanh này.

Bất quá mặc kệ như thế nào, có khả năng như vậy là chuyện tốt.

Bạch Tiểu Mễ hưng phấn đi đến nơi khác, đây là khả năng khác thường của
nàng sao? Khi nào thì nàng có khả năng này? Hồi tưởng lại các sự tình
phát sinh của bản thân trong khoảng thời gian vừa qua, cũng chỉ có ở
trong sơn động phát sinh chuyện tương đối ly kỳ, chẳng lẽ thời điểm đó
nàng có được khả năng này?

Bạch Tiểu Mễ không cách nào đoán được, mang theo tâm tình đang kích động bước đến một mảnh đất khác, cầm lên vụn đất, trong lòng xúc động đợi âm thanh phát ra trong đầu, nhưng đợi đến nửa ngày một tia động tĩnh cũng
không có.

Một lát sau, Bạch Tiểu Mễ thất vọng rồi.

Chẳng lẽ vừa rồi nàng thật ra đã nghe nhầm, sao có thể không dùng cách
nào mà tự phán đoán được đất này có thể gieo trồng được hay không?

Vừa mới nghĩ đến miếng đất này có thể tự gieo trồng hay không, trong đầu lại vang lên thanh âm va chạm của kim loại.

“Đinh!”

“Đất đen, cấu tạo và tính chất của đất đai khá tốt, thích hợp gieo trồng.”

Âm thanh vẫn như cũ, Bạch Tiểu Mễ hoàn toàn xác nhận mình đã đoán đúng.

“Thật sự là quá tốt!” Xác nhận ý nghĩ trong lòng, Bạch Tiểu Mễ hưng phấn đứng lên.

“Nương tử, có chuyện gì nàng cao hứng như vậy?” Lý Mặc Nhiên luôn luôn
đi theo phía sau Bạch Tiểu Mễ, thấy nàng lúc trước cầm đất lên xem, cũng không có để ý, sau đó lại thấy nàng thỏa mãn, rồi hưng phấn chạy sang
một chỗ khác, cầm lên vụn đất mới, thời điểm vừa mới cầm lên, đầu tiên
là thất vọng, nhưng không bao lâu sau, trên mặt lại tràn đầy hưng phấn.
Lý Mặc Nhiên phi thường tò mò hỏi.

“Lý Mặc Nhiên, ta muốn ở đây gieo trồng một ít cây ăn quả, có thể chứ?” Bạch Tiểu Mễ quay đầu nhìn về phía Lý Mặc Nhiên hỏi.

“Đương nhiên là có thể, về sau Hắc Phong chính là nhà của nương tử,
nương tử muốn làm cái gì thì làm cái đó?” Lý Mặc Nhiên thấy nương tử
mong mỏi chờ đợi nhìn hắn, đôi mắt long lanh trong sáng nhìn hắn không
chớp, nhất thời lòng của hắn trở nên mềm mại nhu hòa.

Tay kéo người đến trước mắt mình, lấy ra khăn tay ôn nhu lau mồ hôi trên mặt Bạch Tiểu Mễ, sau đó nhẹ nhàng lau lên đôi tay mềm mại của nàng,
ánh mắt ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước..

Thấy động tác nghiêm cẩn như vậy của Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ nhất
thời sửng sốt một chút, trong lòng có vài thứ tựa hồ bắt đầu biến hóa.

“Lý Mặc Nhiên, vì sao ngươi tốt với ta vậy?” Quả thật là tốt lắm, điểm ấy Bạch Tiểu Mễ không thể phủ nhận.

“Ta không tốt với nương tử thì tốt với ai!” Ngữ khí đương nhiên, tự
nhiên mà nghiêm túc, Lý Mặc Nhiên không ngẩng đầu, lau một tay, rồi lại
đến tay còn lại, nhẹ nhàng chà lau.

Bạch Tiểu Mễ nhìn Lý Mặc Nhiên, nhất thời cảm giác lòng mình như bị cái
gì đó đụng phải, có chút đau, có chút chát chát, cảm giác kia dường như
tên là cảm động, mắt cũng thấy nóng.

Rõ ràng nhìn qua là một đại hán nhếch nhác, nhưng vì sao lại nói ra lời cảm động như vậy, còn làm xao động lòng nàng.

Nhưng người trước mắt lại không phải là bạn đời lý tưởng của nàng, hơn
nữa ở cổ đại, nam nhân đều tam thê tứ thiếp, Bạch Tiểu Mễ tự nhận bản
thân mình không thể chấp nhận được điều này, cho nên căn bản không tính
toán sẽ thành thân linh tinh gì đó.

Một hồi tâm tư phức tạp, Bạch Tiểu Mễ vẫy tay bỏ bàn tay Lý Mặc Nhiên đang lau giúp mình ra.

“Sạch rồi, sạch rồi, cần gì phải lau!” Bạch Tiểu Mễ cố ý lớn tiếng ghét
bỏ nói, nói xong xoay người chạy đi, động tác nhanh chóng như đang chạy
trối chết.

Lý Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn hướng nương tử đã chạy đi, trong mắt có chút nghi hoặc, không phải vừa mới rất tốt sao? Thế nào chỉ trong chớp mắt
sắc mặt nàng liền thay đổi nhanh vậy, hắn đã làm sai chuyện gì sao?

Dò tâm tư nữ nhân quả nhiên như mò kim dưới đáy biển! Lý Mặc Nhiên oán
thầm, nhưng khi thấy nương tử sắp thoát khỏi tầm mắt của mình, hắn liền
nhanh chóng đuổi theo.

Từ sau sự kiện nương tử chạy trốn, các huynh đệ trong Hắc Phong trại đều không có cảm tình tốt đối với nàng, hắn lo lắng nương tử sẽ chịu thiệt.

Nương tử của mình là để thương yêu, không thể để cho người khác khinh thường, kể cả người trong Hắc Phong trại cũng vậy.

“Các ngươi định làm gì?” Bạch Tiểu Mễ thật không ngờ, mới chạy ra sau
núi liền gặp ngay một nhóm người, cầm đầu lại là người không hề có hảo
cảm với mình từ trước đến giờ - Tam đương gia, Bạch Tiểu Mễ quay đầu
nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện Lý Mặc Nhiên vẫn chưa theo kịp, đi
cũng thật chậm.

“Thì ra là ngươi, ngươi sao lại ở đây? Có phải lại muốn chạy trốn lần
nữa hay không?” Tam đương gia không nghĩ đến đến chỗ này sẽ đụng phải
cô gái này, nhìn thấy nàng khiến hắn nhớ tới đại ca mình một tháng qua
điên cuồng cùng tiều tụy, ngữ khí Tam đương gia tự nhiên không được tốt, ý tứ hàm xúc châm chọc mãnh liệt.

“Hóa ra là Tam đương gia! Bản phu nhân ta đang đi tản bộ, chẳng lẽ Hắc
Phong trại cấm người ta đi dạo sao!” Bạch Tiểu Mễ ngẩng cao đầu, bưng
lên cái giá phu nhân, khí chất cả người nhất thời biến đổi, tản mác ra
vẻ cao quý ngạo mạn, ngữ khí kiêu ngạo phản bác nói.

Dù sao Lý Mặc Nhiên cũng sẽ ở ngay đây, cho dù là Tam đương gia thì làm
gì được nàng? Cho dù nàng đánh không lại hắn thì chạy đi cũng không phải vấn đề gì khó! Sau khi phán đoán xong, Bạch Tiểu Mễ đương nhiên là
không sợ.

“Tản bộ, thật sự là buồn cười, ngươi đi dạo ở nơi không người sao? Rõ
ràng là muốn chạy trốn!” Tam đương gia thấy Bạch Tiểu Mễ bưng lên cái
giá phu nhân, nhất thời bị khí chất cao quý ngạo mạn kia dọa sững người, bất quá rất nhanh khôi phục lại, nhưng lại có chút ảo não bản thân mình thế nhưng lại có chút sợ hãi nữ nhân trước mắt này.

“Hôm nay Tam đương gia rời giường hẳn đầu óc vẫn chưa thông, nếu không
sao có thể có ý nghĩ khác lạ như vậy, phía sau núi là vách núi đen, chỉ
cần là người có đầu óc ắt hẳn sẽ không chạy trốn theo đường này đúng
không?” Bạch Tiểu Mễ miễn cưỡng nâng tay gảy móng tay mình, sau đó hơi
khinh bỉ nói.

Đầu óc chưa thông, đây chẳng phải đang ám chỉ đầu óc hắn có vấn đề sao?
Còn cái gì người có đầu óc sẽ không chạy trốn từ phía sau núi? Đây là
nói hắn không có đầu óc sao? Khốn khiếp!

Tam đương gia khó thở, không khỏi phân trần rút kiếm đâm về hướng Bạch Tiểu Mễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui