Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Bạch Tiểu Mễ nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng gặp mặt, nhưng nàng lại không nghĩ đến hình ảnh này, này tính là cái
gì? Bên ngoài…? Vui vẻ với người mới, thật ra chuyện như vậy, mặc kệ ở
hiện đại hay cổ đại thì đều là chuyện bình thường.

Hơn nữa nàng không biết bản thân mình có bao nhiêu thích tên đại hồ tử
kia, nhưng vì cái gì khi nhìn thấy một màn trước mắt này, trong lòng
nàng lại có chút khó chịu?

Chỉ thấy một nam tử cao lớn, lười biếng nằm trên ghế, một nữ tử mỹ lệ
ngồi cạnh hắn, hai người tình ý đút nhau ăn trái cây, đến loại trái cây
gì, Bạch Tiểu Mễ hiện giờ không có tâm tình để ý.

Thân hình nam tử cao lớn cho dù nằm trên ghế, cũng có thể nhìn rõ ràng
tay chân tráng kiện mạnh mẽ, mỗi đoạn giơ tay nhấc chân đều tao nhã quý
khí mười phần, nếu khuôn mặt đại hồ tử kia không ảnh hưởng đến mỹ quan,
đây tuyệt đối là một nam tử hấp dẫn người.

Ngũ quan nữ tử cực kỳ tinh xảo, liếc mắt nhìn qua phi thường diễm lệ,
làn da trắng nõn hồng nhuận, dáng người không nhỏ xinh như nữ tử phương
nam mà cao gầy, dáng người Bạch Tiểu Mễ hiện tại cũng không thể so sánh
được, ngực kia ít nhất cũng phải cỡ 36, thắt lưng nhỏ mảnh như liễu, đây là một vưu vật, tuyệt đối là vưu vật.

Một cao lớn uy mãnh như dã thú, một diễm lệ lóa mắt, nếu người nọ không
phải Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ sẽ vô cùng thưởng thức cảnh tượng dã thú cùng mỹ nữ trước mắt này.

Nhưng người này cư nhiên lại là Lý Mặc Nhiên.

“Đại tẩu!” Lý Thụy Nhiên thật không ngờ sẽ nhìn thấy một màn như vậy,
lại còn là bộ dáng hai người kéo dài tình ý, chẳng lẽ Đại ca thay lòng
đổi dạ?

Nếu bình tĩnh nhìn vào, hắn thật nghĩ nữ tử kia thật xứng đôi cùng Đại
ca, nhưng lòng người luôn thiên vị, sau khi hắn đã tiếp nhận Bạch Tiểu
Mễ là Đại tẩu của mình, hiện tại thấy một màn như vậy, trong lòng hắn
cũng không thấy thoải mái, cảm giác Đại ca cô phụ Bạch Tiểu Mễ.

Trước kia hắn không muốn gặp Bạch Tiểu Mễ, nhưng nhìn thấy nàng mang đến thay đổi cho Hắc Phong trại, lại nhìn thấy nàng vì Đại ca mà lặn lội
đường xá, tâm hắn đã trật, hiện tại nhìn thấy Đại ca như vậy, hắn lo
lắng nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ.

Nhị ca cũng thật là, nếu hắn biết thì đừng nói mang Bạch Tiểu Mễ tới
đây, nếu Đại ca thay lòng đổi dạ, Tứ đệ thích Đại tẩu cũng không phải
không được, hiện tại nên làm thế nào cho tốt đây?

Lý Thụy Nhiên trừng mắt nhìn Nhị ca mình, nén giận Nhị ca không nói rõ sự tình cho hắn biết.

Ánh mắt Lý Mặc Nhiên bình tĩnh rơi trên mặt thiếu nữ bên cạnh, phát hiện vẻ mặt nàng có chút kỳ quái: ban đầu là kinh ngạc, sau đó trong mắt
nhàn nhạt phẫn nộ, nhưng cũng rất nhanh tiêu trừ, kế tiếp thực ra là
hiểu rõ, giống như nhìn thấy một chuyện rất bình thường.

Kỳ thật Lý Cảnh Nhiên thậm chí còn mong đợi thiếu nữ này sẽ giận dữ, sau đó tiến lên đánh người, mắng ầm ĩ Đại ca thay lòng đổi dạ, sau đó là
Đại ca bảo vệ gì gì đó? Dù sao cảnh tượng kia vô cùng có ý tứ, hiện tại
xem phát triển thế nào, chẳng lẽ thực không phát sinh chuyện gì sao?

Nói, hắn thật có chút thất vọng, vốn tưởng có trò hay để xem mà lại không có, thực không ý nghĩa.

Nhưng Bạch Tiểu Mễ này thật sự không giống những cô gái khác? Vô cùng có ý tứ?

Lý Cảnh Nhiên không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi Bạch Tiểu Mễ phản ứng,
mà Lý Thụy Nhiên đứng bên cạnh vẫn không từ bỏ, hắn có chút hối hận vì
đã đến đây.

“Đại ca ngươi ở đó, ngươi còn không nhanh đi? Không phải ngươi nói buổi
tối không nhìn thấy thì không ngủ được sao?” Bạch Tiểu Mễ cố áp chế khó
chịu trong lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên.

Đó là nam nhân, ở hiện đại chẳng phải nàng đã xem rất nhiều sao? Không
phải không có chuyện thay lòng đổi dạ sao? Huống chi nam nhân ở thế giới này tam thê tứ thiếp, hắn có nữ nhân khác là chuyện cực kỳ bình thường, trước kia không phải nàng đã hy vọng hắn có nữ nhân khác thì sẽ không
đến tìm nàng sao? Hiện tại nàng nên cao hứng mới đúng.

Bạch Tiểu Mễ cũng cảm thấy cực kỳ may mắn, bản thân mình không thật sự
tiến thêm một bước quan hệ cùng hắn, nếu không chẳng phải thiệt thòi cho nàng rồi sao.

Nàng sờ đống ngân phiếu trong lòng, số tiền này đủ để nàng sống bình yên cả đời, đến một nơi nào đó mở một nông trang, sống vui vẻ không tranh
sự đời cũng tốt.

Bạch Tiểu Mễ nghĩ như vậy, trong lòng cũng thư thái rất nhiều.

“Chúng ta trở về đi!” Lí Thụy Nhiên thấy Bạch Tiểu Mễ còn cười, cho rằng nàng miễn cưỡng nên không đi qua.

“Trở về làm gì? Đi thôi! Chúng ta ngàn dặm xa xôi đi đến đây không phải
là để nhìn hắn sao?” Bạch Tiểu Mễ thấy ánh mắt lo lắng của Lí Thụy
Nhiên, cảm thấy ấm áp trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch, không nghĩ tới
người không muốn gặp nàng nhất trong Hắc Phong trại lại là người quan
tâm nàng, cho nàng ấm áp?

Mà cái người quảng cáo rùm beng rằng cả đời đối tốt với nàng thì sao? Đã thay lòng đổi dạ rồi?

Còn Lý Cảnh Nhiên bên cạnh này, hẳn là cố ý! Bản thân hắn muốn thấy nàng xấu mặt, muốn xem nàng diễn trò sao? Nhưng Bạch Tiểu Mễ nàng còn diễn
tốt hơn thế.

“Nhị đệ!” Ba người đứng ở cửa sân, tiếng nói không cố ý đè thấp, người ở bên trong tự nhiên nghe được nên nhìn về phía ba người bọn hắn, Lý Mặc
Nhiên có chút nghi hoặc, nhìn giọng nói hai người kia cực kỳ xa lạ,
chẳng lẽ là khách nhân.

Tìm theo tiếng nhìn lại, bởi vì Bạch Tiểu Mễ đứng trước hai người, Lý
Mặc Nhiên ở bên trong nhìn ra, liếc mắt thấy thiếu nữ mỹ lệ kia, vẻ tươi cười nhàn nhạt đẹp đến lóa mắt.

“Thình thịch thình thịch!” Lý Mặc Nhiên cảm thấy tâm mình không thể
khống chế nhảy dựng lên, mặt nóng bừng, bởi vì đối phương nhìn hắn một
cái, vậy mà hắn lại phát hiện toàn thân nóng lên không được tự nhiên,
ánh mắt vốn lười biếng nhất thời nhìn sáng quắc, nàng là ai?

“Đại ca, hôm nay đã khỏe hơn chưa?” Lý Cảnh Nhiên thấy Lý Mặc Nhiên đã phát hiện ra bọn họ, từ từ đi tới.

“Ừ! Tốt hơn nhiều rồi!” Tuy trả lời Lý Cảnh Nhiên nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người thiếu nữ phía sau.

Mắt Lý Cảnh Nhiên chợt lóe, phản ứng của Đại ca thật kỳ lạ, chẳng lẽ đã
khôi phục trí nhớ, nếu không đã không dùng ánh mắt như trước đây nhìn
Bạch Tiểu Mễ.

Nếu quả thực như vậy, thật không uổng hắn cố ý để nàng một chuyến tới đây, không phải sao?

“Cảnh Nhiên ca!” Nữ tử diễm lệ đứng lên, chào hỏi Lý Cảnh Nhiên, bộ dáng có vẻ rất quen thuộc, nữ tử vụng trộm đánh giá Bạch Tiểu Mễ, trong lòng có chút không thoải mái, đối với nữ tử xinh đẹp như mình, nữ nhân trời
sinh đều có tâm lý bài xích, huống chi Mặc Nhiên ca lại còn dùng ánh mắt đó nhìn nàng ta, điều này khiến nàng có chút lo lắng.

“Ừm!” Lý Cảnh Nhiên vốn không phải người thích nói chuyện, cho nên bình
tĩnh lên tiếng, không chú ý tới nữ tử trước mắt, mà là nhìn về phía Đại
ca nhà mình, phát hiện Đại ca vẫn còn đang liếc Bạch Tiểu Mễ.

“Đại ca, thương thế huynh đã tốt lên chưa? Không có việc gì chứ?” Tuy
trong lòng Lý Thụy Nhiên có chút không thoải mái nhưng dù sao cũng là
Đại ca mình, vẫn quan tâm tiến lên hỏi thăm.

Bạch Tiểu Mễ chỉ nhàn nhạt đứng bên cạnh, nàng cảm giác được ánh mắt
sáng rực của Lý Mặc Nhiên đang dừng trên người nàng, hành vi của Lý Mặc
Nhiên như vậy làm Bạch Tiểu Mễ càng thêm không thích, người mới hiện tại còn đang bên cạnh nha? Vậy mà còn dám dùng ánh mắt thâm tình trong quá
khứ nhìn nàng, Lý Mặc Nhiên như vậy khiến Bạch Tiểu Mễ đặc biệt khinh
thường, trên mặt tuy không biểu hiện gì nhưng trong lòng vô cùng khinh
bỉ.

“Ngươi là ai? Vì sao lại gọi ta là Đại ca?” Hắn tựa hồ chỉ có một đệ đệ mà!

“A!” Lý Thụy Nhiên không nghĩ đến Đại ca lại phản ứng như vậy, đây là không biết hắn rồi hả?

Bạch Tiểu Mễ cũng sửng sốt, nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, ánh mắt nghi ngờ
kia không giống làm bộ, trong đầu bỗng nhiện hiện lên tình cảnh thường
thấy trong tiểu thuyết, lại nhìn tình huống hiện tại của Lý Mặc Nhiên,
không phải khéo như vậy chứ, quá khoa trương giả tạo rồi! Mất trí nhớ
trong truyền thuyết thật sự tồn tại ngoài đời sao?

“Ngồi xuống trước đã!” Lý Cảnh Nhiên đầu tiên ngồi xuống, Lý Thụy Nhiên vẫn không thể tin nhìn Lý Mặc Nhiên.

Tuy Bạch Tiểu Mễ chấn kinh, nhưng đã bị vô số tiểu thuyết tiêm nhiễm,
cho nên rất nhanh tiếp thu, hơn phân nửa là Lý Mặc Nhiên mất trí nhớ,
chẳng qua thật mất trí nhớ sao? Ánh mắt Bạch Tiểu rơi trên người nữ tử
mỹ lệ?

Quả nhiên mất trí nhớ là tốt nhất? Là… cái cớ tốt nhất để ngoại tình mà!

“Vết thương của Đại ca khiến hắn bị mất trí nhớ vài năm nay, hơn nữa trí nhớ còn có chút hỗn loạn!” Lý Cảnh Nhiên lạnh lùng liếc Bạch Tiểu Mễ,
sau đó nhìn về phía Lý Thụy Nhiên giải thích.

Ý tứ chính là hiện tại Lý Mặc Nhiên không nhớ rõ bọn họ.

Ánh mắt Lý Mặc Nhiên kể từ khi Bạch Tiểu Mễ xuất hiện vẫn chưa hề rời khỏi người nàng.

Thời điểm tất cả mọi người cho rằng Lý Mặc Nhiên đã nhận ra Bạch Tiểu Mễ, một câu hỏi của hắn đã khiến bọn họ thất vọng.

“Nhị đệ, nàng là ai?” Mắt Lý Mặc Nhiên sáng rực nhìn Bạch Tiểu Mễ, sau
đỏ hỏi, hắn rất thích thiếu nữ trước mắt, nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy
tim mình đập nhanh sảng khoái, vui sướng.

Trong mắt Lý Cảnh Nhiên hiện lên một tia thất vọng, nhưng thất vọng kia
rất nhanh biến mất, theo ánh mắt Đại ca nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ.

Lý Thụy Nhiên lại càng lo lắng nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ.

“Đại ca, ngươi quên rồi ư, ta là tiểu muội của ngươi mà!” Bạch Tiểu Mễ
làm bộ không thấy ánh mắt mọi người, cười khanh khách đón nhận ánh nhìn
từ Lý Mặc Nhiên.

Lý Cảnh Nhiên cùng Lý Thụy Nhiên hơi sững sờ, cùng nhìn về Bạch Tiểu Mễ, nàng muốn làm gì?

“Không có khả năng?” Lý Mặc Nhiên muốn phản bác, nhưng chính hắn cũng sửng sốt.

“Ta chỉ có một đệ đệ!” Lý Mặc Nhiên hiển nhiên cảm thấy thái độ của bản
thân tựa hồ có chút quá kích động, lập tức nhìn về phía Nhị đệ, thấy hắn cũng đang nghi hoặc nhìn về phía mình, hơi có chút không được tự nhiên
nói.

Hắn, hắn, thật ra hắn cũng không biết vì cái gì? Nhưng hắn thật sự không muốn thiếu nữ trước mặt là muội muội của mình.

“Không phải ngươi mất trí nhớ sao? Không nhớ rõ ta là muội muội của
ngươi cũng đúng, ngươi không chỉ… không nhớ rõ ta, mà ngay cả Tam ca
ngươi cũng không nhớ rõ?” Bạch Tiểu Mễ chân thành nói, vẻ mặt ‘ta sẽ
không nói dối’ nhìn về phía Lý Mặc Nhiên.

Vừa mới nghe hắn phủ nhận, nàng còn tưởng hắn bỗng nhiên nhớ ra, không nghĩ tới lại không phải,thật sự sợ bóng sợ gió một hồi.

“Đại ca, ta là Tam đệ Lý Thụy Nhiên, ngươi đã quên ta sao?” Tuy không
biết Bạch Tiểu Mễ muốn làm gì, nhưng nhìn một nữ tử khác ôm lấy cánh tay Đại ca mình, mà Đại ca lại cứ để cho nàng ôm, tuy Lý Thụy Nhiên không
khẳng định lời nói của Bạch Tiểu Mễ, nhưng lời hắn nói cũng có tác dụng
dẫn đường.

Nếu Đại ca thích người khác, quên Bạch Tiểu Mễ, vậy để Bạch Tiểu Mễ theo Tứ đệ cũng được!

Mặt Lý Mặc Nhiên nhất thời cứng lại, thật ra hắn không muốn tin, nhưng
cái tên Lý Thụy Nhiên này đã khiến hắn nhận định Lý Thụy Nhiên thật sự
là đệ đệ của hắn, vậy thiếu nữ kia chính là muội muội của hắn, tại sao
kết quả này khiến hắn khó chịu thế này?

Lý Mặc Nhiên tựa hồ như bị đả kích, sững sờ ngồi trên ghế.

“Mặc Nhiên ca, ngươi không sao chứ?” Mỹ nữ bị bỏ qua lâu như vậy, trong
lòng có chút không thoải mái, thấy không khí bỗng nhiên an tĩnh lại, lập tức quan tâm hỏi.

Lý Mặc Nhiên đến bây giờ mới chú ý tới, Tư Nguyên đang đỡ cánh tay hắn,
thật ra trước đây cũng không phải chưa từng có hành động như vậy, dù sao từ khi hắn tỉnh lại đều là nàng chiếu cố hắn, giờ nhìn đến, Lý Mặc
Nhiên cảm thấy có chút chốt dạ, theo bản năng nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, phát hiện nàng đang cười tít mắt nhìn hắn.

Lý Mặc Nhiên nhất thời luống cuống, lập tức liền quăng cánh tay Tư Nguyên ra.

“Đại ca, đây là Đại tẩu sao?” Bạch Tiểu Mẽ cười hỏi vui, một bộ tò mò.

“Không phải!” Dưới ánh mắt thẹn thùng của Tư Nguyên, Lý Mặc Nhiên quyết
đoán phủ nhận, tuy hắn có hảo cảm với nàng nhưng quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện cùng nàng thành thân, dường như vị trí kia không phải của Tư Nguyên, mà là một nữ tử khác.

“A…! Không phải à! Hiện tại không phải, nhưng cũng chẳng được bao lâu đâu?” Bạch Tiểu Mễ vẫn nói cười khanh khách như cũ.

“Đại ca, chúng ta đi đường hơn tháng, trước về nghỉ ngơi! Ngay mai lại
qua thăm Đại ca!” Lý Thụy Nhiên thấy Bạch Tiểu Mễ làm như thế, đơn độc
nhìn khổ sở trong lòng nàng, nghĩ nàng cố gắng quật cường không muốn
biểu hiện ra ngoài, cho nên không muốn để nàng tiếp tục chống đỡ, lôi
kéo Bạch Tiểu Mễ đứng lên rồi đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui