Độc Sủng Điền Viên Man Thê

“Đại
tẩu, ngươi không cần quá để ý, hiện tại Đại ca chỉ mất trí nhớ nên mới
quên ngươi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ khôi phục trí nhớ mà?” Lý Thụy
Nhiên vốn không phải người chuyên đi an ủi người khác, thấy Bạch Tiểu Mễ vẫn bình tĩnh đi về phía trước, khuôn mặt vừa mới tươi cười đã tan
biến, cảm thấy bản thân mình phải làm chút gì đó, cho nên có chút không
được tự nhiên mà an ủi.

“Ta không sao.” Bạch Tiểu Mễ quay đầu nhìn về phía Lý Thụy Nhiên, không
ngờ cái tên này ngày thường luôn cùng nàng đối nghịch lại quan tâm nàng.

“Cái kia, cái kia…!” Lý Thụy Nhiên không phải người biết an ủi, nói không được nữa.

“Đi hơn hai tháng vẫn chưa được nghỉ ngơi cho tốt, hiện tại nhìn thấy
mọi người đều tốt, nghỉ ngơi thôi! Ta cũng phải ngủ một giấc, ngày mai
đừng gọi ta rời giường, ta muốn ngủ nướng!” Hai người rất nhanh đã trở
lại sân viện của mình, Bạch Tiểu Mễ nói xong định xoay người trở vào
phòng.

“Chờ một chút? Đại tẩu, ngươi thực không có việc gì chứ?” Tuy ở mặt
ngoài nhìn không thấy? Nhưng Lý Thụy Nhiên vẫn cảm giác nàng đang khổ
sở, người quá khứ sủng nịnh mình giờ đột nhiên lại nói không biết mình,
chẳng nhưng không biết lại còn đi sủng nữ nhân khác, này đổi người khác
cũng chẳng mấy dễ chịu?

“Ta còn có thể có chuyện gì, đúng rồi, về sau đừng gọi ta là Đại tẩu,
vừa rồi không phải đã nói cho Lý Mặc Nhiên rằng ta là muội muội sao? Về
sau ngươi cũng kêu ta là muội muội đi! Định lật tẩy ta hả?” Bạch Tiểu Mễ nói xong liền trực tiếp đóng cửa lại.

Bạch Tiểu Mễ vốn nghĩ bản thân không có bao nhiêu khó chịu, nhưng vừa
nằm xuống liền thế nào cũng không ngủ được, trong đầu đều hiện ra tình
cảnh hai người kia đầy tình ý.

Tâm tựa kim đâm khiến nàng đau đớn, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

Hắn hiện tại mất trí nhớ, cũng tìm được người trong lòng, nàng phải cảm
thấy cao hứng mới đúng, như vậy nàng không cần phải phiền não về mối
quan hệ của hai người, không phải sao? Nhưng vì cái gì nàng lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Chẳng lẽ nàng thật sự có cảm tình với tên đại hồ tử kia? Bạch Tiểu Mễ
miên man suy nghĩ nhớ lại, không biết qua bao lâu mới mơ màng đi vào
giấc ngủ.

“Tư đại phu, người cũng mệt mỏi một ngày, nên nghỉ ngơi thôi?” Đợi hai
người kia mất bóng dàng, Lý Cảnh Nhiên lạnh nhạt nhìn về phía nữ tử mỹ
lệ, tâm tư nữ tử này Lý Cảnh Nhiên hiểu rõ, hơn nữa hắn cũng không phản
đối, dù sao có thần y ở đây, đối với phủ Lam Tinh lại là chuyện tốt!

“Cảnh Nhiên ca như thế nào vẫn khách khí như vậy, chẳng lẽ Cảnh Nhiên
ca đã quên tình nghĩa của ba người chúng ta trước đây sao?” Tư Nguyên
cười quyến rũ, lúc này mới đem ánh mắt từ trên mặt Lý Mặc Nhiên chuyển
sang người Lý Cảnh Nhiên.

“Đại ca có thể khôi phục sao?” Lý Cảnh Nhiên nhìn về phía Đại ca đang
ngẩn người sững sờ đứng ở cửa lớn, khóe miệng cong lên một ý cười không
rõ, mặc kệ có phải mất trí nhớ hay không, Bạch Tiểu Mễ cũng không phải
ảnh hưởng bình thường tới Đại ca?

Ngày hôm qua hắn thăm dò Đại ca, hỏi có nguyện ý cưới Tư Nguyên hay
không, lúc ấy Đại ca chỉ trầm mặc một hồi, sau đó liền hỏi hắn có ích
lợi không? Biết rõ lợi nhiều hơn hại, tựa hồ không lên tiếng, xem ra
cũng không hẳn phản đối!

Chẳng qua sau khi Bạch Tiểu Mễ xuất hiện, Đại ca có thể thay đổi chủ ý hay không?

Tuy Đại ca mất trí nhớ nhưng một số chuyện vẫn nhớ rõ, mà chỉ số thông
mình cũng không hạ, chẳng những không hạ mà đầu óc so với lúc trước còn
rõ ràng hơn, nếu Bạch Tiểu Mễ vô ích này không tồn tại, hắn nghĩ Đại ca
sẽ vì phủ Lam Tinh này mà hy sinh bản thân, chỉ có điều hiện tại thì
sao?

Trong mắt Lý Cảnh Nhiên hiện lên một tia cân nhắc.

“Cái này rất khó nói, có người vài ngày có thể khôi phục, nhưng có người phải mất cả đời!” Tư Nguyên nhìn thoáng qua Lý Mặc Nhiên, ở trước mặt
hắn nói rõ sự tình.

“Tư Nguyên về nghỉ ngơi đi!” Lý Mặc Nhiên bỗng nhiên chuyển ánh mắt từ ngoài cửa quay lại, nhu hòa nhìn Tư Nguyên nói.

“Mặc Nhiên ca thật là, người ta còn muốn bồi ngươi mà? Thế nào luôn nghĩ muốn đuổi người ta đi?” Mắt đẹp Tư Nguyên khẽ chớp, từng giọt mềm mại
nói.

“Tư Nguyên hiểu lầm, trong khoảng thời gian này Tư Nguyên ngày ngày giúp ta, hẳn đã rất mệt! Nếu cứ như vậy Mặc Nhiên sẽ thấy áy náy!” Lý Mặc
Nhiên lạnh nhạt đáp lại, không biết vì sao? Từ khi nhìn thấy thiếu nữ tự xưng là muội muội kia, hắn tựa hồ không muốn uất ức để bản thân mình hư tình giả ý với nữ tử trước mắt.

Cảm thấy nếu mình còn như vậy, sẽ thấy có lỗi với người nào đó!

Vốn cho rằng vì phủ Lam Tinh, cưới nữ tử trước mắt cũng không sao, nhưng hiện tại hắn có chút không muốn, cảm giác rất kỳ lạ vừa xảy ra, vị muội muội kia, rõ ràng cực kỳ xa lạ nhưng khi nhìn thấy nàng, tim lại đập
rộn lên, trái tim tựa hồ như chẳng phải của mình.

Lý Cảnh Nhiên không nhìn hai người, chỉ bình tĩnh uống trà, căn bản không biết hắn đang nghĩ cái gì?

“Vậy Tư Nguyên cáo lui trước, Mặc Nhiên ca ca, ngày mai Tư Nguyên lại
đến thăm ngươi!” Đã nói đến lời này, Tư Nguyên cũng là nữ tử thông mình, tự nhiên không thể tiếp tục ở lại, liếc nhìn Lý Mặc Nhiên rồi rời đi.

Lý Mặc Nhiên thấy Tư Nguyên rời đi, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

“Đại ca nghĩ muốn khi nào thì cưới Tư Nguyên, nhìn bộ dạng Tư Nguyên
kia, hẳn không phải Đại ca không lấy chồng!” Sau khi Tư Nguyên rời đi,
sắc mặt lạnh lùng của Lý Cảnh Nhiên dịu hơn nhiều, thâm chí còn trêu tức nhìn Đại ca nhà mình hỏi.

“Hai người hôm nay là ai? Ta không có đệ đệ muội muội nào khác!” Lý Mặc
Nhiên không để ý đến câu hỏi của Lý Cảnh Nhiên, gọn gàng dứt khoát hỏi
chuyện mình muốn biết, chuyện Lý Mặc Nhiên mất trí nhớ cũng thực kỳ lạ,
chỉ quên toàn bộ Hắc Phong trại, những cái khác đều vẫn nhớ.

“Là đứa nhỏ chúng ta thu dưỡng! Đúng rồi, không biết Đại ca đã nhớ lại
Hắc Phong trại chưa? Bọn họ đều là người Hắc Phong trại, là ta truyền
tin cho bọn họ đến đây!” Bị cướp về cũng coi như là người Hắc Phong trại rồi! Khóe miệng Lý Cảnh Nhiên hơi cong, kỳ thật lời này đã giải thích
hiểu lầm của Lý Mặc Nhiên.

“Phải không?” Còn tưởng là con riêng ở bên ngoài của phụ thân bọn họ?
Thì ra không phải vậy, thật sự là, thật sự là quá tốt rồi! Vẻ mặt Lý Mặc Nhiên không đổi nhưng trong lòng bắt đầu nhảy nhót.

“Tư Nguyên là truyền nhân của thần y cốc!” Lý Cảnh Nhiên lạnh nhạt nói một câu.

“Phủ Lam Tinh không cần mượn sức người ngoài, chẳng lẽ Nhị đệ cho rằng
hai người chúng ta không có năng lực kia sao?” Ánh mắt Lý Mặc Nhiên dừng lại trên người Nhị đệ, tuy Nhị đệ bình thường không thích nói chuyện
nhưng lại là người cực kỳ kiêu ngạo.

“Nếu có trợ lực tự động dâng tới cửa, Cảnh Nhiên hẳn sẽ không cự tuyệt!” Lý Cảnh Nhiên cúi đầu để Đại ca không nhìn thấy ý cười trong mắt mình,
xem ra Đại ca không tính toán thực hiện chuyện ngày hôm qua đã nói? Hơn
nữa không những không thực hiện mà ngay cả những lời này còn nói ra.

Hắn thật sự muốn Đại ca làm điều mình thích, cho dù không thể giúp phủ
Lam Tinh, hắn cũng không hy vọng Đại ca sống vì phủ Lam Tinh, Đại ca khổ mười mấy năm, cũng nên sống vì chính mình.

Lý Cảnh Nhiên tin tưởng, nếu Bạch Tiểu Mễ không xuất hiện, có lẽ Đại ca
sẽ thật sự cưới Tư Nguyên, dù sao sau khi hắn nói chuyện đó, Đại ca liền thay đổi thái độ với Tư Nguyên, cảm giác thân mật hơn rất nhiều, tuy
không có cảm tình nhưng Đại ca tựa hồ không thèm để ý tới loại cảm tình
này.

“Nhị đệ, người kia thật sự là muội muội chúng ta nuôi dưỡng sao?” Đối
với Nhị đệ nhà mình, không ai hiểu hắn hơn so với Lý Mặc Nhiên, có lẽ
ban đầu hắn còn có chút hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy Nhị đệ vẫn cúi
đầu, hắn đôt nhiên cảm thấy được cái gì đó, lại kết hợp với tình cảnh
hai người gặp mặt vừa rồi, bản thân mình lại có cảm giác với nàng, Lý
Mặc Nhiên lập tức nhìn Lý Cảnh Nhiên hỏi, giọng điệu có chút vội vàng.

Khi nãy thoạt nhìn tưởng như hắn không thèm để ý, nhưng hắn nhìn thấy vị thiếu niên tên Lý Thụy Nhiên khi nghe Nhị đệ hắn nói hắn mất trí nhớ
lại lo lắng nhìn thoáng qua thiếu nữ kia.

Chẳng lẽ hắn cùng thiếu nữ kia có quan hệ thân mật nào đó, trong lòng Lý Mặc Nhiên nhất thời khẩn trương.

“Ha ha ha! Đại ca cho dù mất trí nhớ nhưng vẫn thông minh như trước,
nàng quả thật không phải muội muội của chúng ta!” Lý Cảnh Nhiên bỗng
nhiên ngẩng đầu nhìn dáng vẻ khẩn trương của Đại ca mình, nở nụ cười,
xem ra Đại ca vẫn không thay đổi! Cũng không biết Bạch Tiểu Mễ làm thế
nào, vậy mà có thể khiến Đại ca mất trí nhớ phát hiện ra những cảm xúc
bất thường nơi nàng.

Chỉ có điều nàng đã chạy đến đây, hắn cũng nên chấp nhận nàng rồi.

“Nàng là?” Lý Mặc Nhiên chờ mong nhìn Lý Cảnh Nhiên.

“Nàng là áp trại phu nhân được cướp về khi Đại ca còn làm thổ phỉ ở Hắc
Phong trại!” Dứt lời, Lý Cảnh Nhiên quả nhiên thấy Đại ca nhà mình kinh
ngạc nhìn hắn, vẻ mặt không dám tin, khóe miệng nhìn không được cong
lên, Đại ca tựa hồ chỉ cần gặp được Bạch Tiểu Mễ thì mọi chuyện đều sẽ
đâu vào đấy mà! Hơn nữa Lý Cảnh Nhiên rất thông mình, không nói ra người là do ai cướp về.

Áp trại phu nhân? Hắn thật sự trải qua chuyện này? Đoạt nữ tử làm nương
tử? Lý Mặc Nhiên nhất thời phản ứng không kịp, nhìn Nhị đệ cười sung
sướng, Lý Mặc Nhiên phi thường hoài nghi.

“Đại ca không tin, ngươi có thể hỏi Thụy Nhiên, hỏi xem có phải Bạch
Tiểu Mễ là áp trại phu nhân hay không?” Lý Cảnh Nhiên thản nhiên nói.

“Chuyện đó xảy ra từ khi nào?” Lý Mặc Nhiên có chút khó khăn hỏi, nhìn Nhị đệ không giống như nói dối.

“Đã hơn hai năm rồi!” Lý Cảnh Nhiên trả lời.

“Một khi đã như vậy, Nhị đệ còn để ta cưới Tư Nguyên sao?” Lý Mặc Nhiên
có chút mất hứng, nếu hắn thật sự làm vậy, Tiểu Mễ sẽ nghĩ thế nào? Lý
Mặc Nhiên thật mất hứng.

“Không phải Đại ca mất trí nhớ sao? Nếu chúng ta không còn ở Hắc Phong
trại, Bạch Tiểu Mễ vĩnh viễn sẽ không được biết đến!” Huống chi nam nhân tam thê tứ thiếp cũng không phải chuyện kỳ quái.

Lời tuy nói vậy, nhưng Lý Cảnh Nhiên vẫn gọi Bạch Tiểu Mễ đến, có lẽ trong thâm tâm, hắn đã tiếp nhận Bạch Tiểu Mễ!

Chẳng qua lúc ấy Lý Cảnh Nhiên muốn, nếu Bạch Tiểu Mễ đã đến đây, Đại ca vẫn không có phản ứng, kế hoạch vẫn sẽ được tiếp tục như cũ.

Tóm lại, người như Đại ca nên kết đôi với nữ tử tốt.

“Kỳ thật Đại ca nghĩ Tư Nguyên và Nhị đệ mới là một đôi trời sinh! Dù
sao hai người cũng bằng tuổi nhau!” Lý Mặc Nhiên bỗng nhiên cười nhìn
Nhị đệ nhà mình.

“Cái kia, Đại ca, sắc trời không còn sớm, ngày mai còn rất nhiều việc,
Nhị về về trước nghỉ ngơi!” Xem ra Đại ca không phải người dễ lừa gạt,
còn ngu ngốc tiếp nữa thì không phải là hắn lừa Đại ca, mà là Đại ca
chơi hắn.

Đại ca thoạt nhìn như cái bánh bao nhân mè đen, tưởng thật thà phúc hậu, trên thực tế bụng dạ lại đen tối vô cùng?

Nói xong Lý Cảnh Nhiên đứng lên, thần tốc biến mất khỏi viện.

Áp trại phu nhân sao? Đó chính là nương tử của hắn, thì ra là nương tử?
Nghĩ đến khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia, đôi mắt to linh động, ngẫm lại đều có thể khiến tim hắn đập rộn.

Chỉ có điều khi hồi tưởng lại khi nàng không thừa nhận là nương tử của
mình, tâm tình vốn đang kích động vui sướng nhất thời trở nên u ám.

Nghĩ đến chuyện nàng còn có thể cười khanh khách, vẻ mặt không sao cả
hỏi hắn Tư Nguyên khi nào trở thành Đại tẩu của nàng, tâm Lý Mặc Nhiên
nhất thời không thể bình tĩnh nổi.

Nương tử là bị cướp về làm áp trại phu nhân sao? Chẳng lẽ nương tử không thích hắn? Lý Mặc Nhiên phiền não.

Trước kia Lý Mặc Nhiên không tin cái gọi là nhất kiến chung tình, nhưng
hiện tại hắn đã tin, hơn nữa trực giác mãnh liệt của Lý Mặc Nhiên như
mách bảo, trước kia hắn vô cùng thích nàng.

Lý Mặc Nhiên vừa nghĩ vừa đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui