Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Bị phản lại một đòn, lông mày Vân Chiến dựng thẳng lên, cố gắng bẻ lại: "Ta...Ta nói vậy mà thô tục hả? Ta chỉ nói sự thật thôi."

Ngải Thiển chớp đôi mắt to tràn đầy ý cười: "Sự thật? Chuyện muội vừa nói cũng là thật."

"Này..." Lưỡi Vân Chiến như bị buộc lại, nhất thời không tìm được lời nào để biện bạch cho mình.

A Thương đứng bên cạnh lấy tay bịt miệng, cố gắng nhịn cười. Chẳng hiểu tại sao tâm trạng hắn lại vô cùng tốtdღđ♥L☆q♥đ khi thấy sư phụ mình cam chịu như thế. Trước kia đều là sư phụ trêu chọc người ta, rất hiếm thấy sư phụ có lúc nói không ra lời thế này. Bầu không khí lúc này đột ngột trở nên vô cùng căng thẳng.

Người phản ứng lớn nhất không ai ngoài Vân Chiến. Hắn vốn cam chịu, ngay lập tức quay mũi giáo về phía A Thương: "Tiểu tử ngươi, không đi luyện công mà đứng đây làm gì?"

"Con..." A Thương không kịp thu nụ cười lại, nét mặt hơi bối rối, nhìn Vân Chiến.

"Về luyện Ngự Kiếm Thuật bảy ngày bảy đêm cho ta. Chưa hết thời gian này thì không được nghỉ." Vân Chiến quắc mắt, cả giận, nói.


"Sư phụ..." A Thương bày ra vẻ mặt khó coi hơn cả khóc. Cuối cùng thì hắn đã cảm nhận được vui quá hóa buồn nghĩa là thế nào.

"Còn không đi mau?" Vân Chiến lại trừng mắt.

"Vâng...Sư phụ." A Thương uất ức, hạ thấp giọng, hành lễ với mọi người rồi lui xuống ngay lập tức.

Vân Chiến gật đầu hài lòng,dღđ❉L❉qღđcuối cùng thì nỗi khó chịu trong lòng đã tan đi một ít.

"Thật không ngờ huynh không chỉ có cái miệng thúi mà còn rất biết tìm ra chỗ xả cơn tức, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu." Ngải Thiển đứng cạnh Nguyệt Ca, mở miệng kích thích Vân Chiến lần nữa.

"Muội nói gì vậy?" Cơn tức trong lòng Vân Chiến bị khơi lên một lần nữa. Bây giờ khuôn mặt của hắn đã không thể luôn tươi cười hòa nhã được nữa.

"Ừm, xem ra còn tai có vấn đề nữa." Ngải Thiển nói tiếp, đôi mắt sáng ngời cười thành vầng trăng khuyết. Vân Chiến này thật ngốc, so tài ăn nói với nàng chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? Nàng có thể nói chết thành sống, sống thành chết đấy.

"Muội...Nha đầu này... Thật vô giáo dục." Quả thực Vân Chiến không tìm được từ ngữ để bẻ lại, đành kìm nén mà nói ra câu này.

"Đại sư huynh." Nguyệt Ca vẫn yên lặng đứng nhìn bỗng mở miệng, trong giọng nói có chứa chút nặng nề. Đùa thế nào cũng được nhưng mắng nha đầu này thì hắn sẽ không sống chết mặc bay. Hơn nữa, người mắng còn là sư huynh mà kính trọng.

"Hả?" Vân Chiến nhìn Nguyệt Ca bằng ánh mắt kỳ lạ, nhất thời không phản ứng kịp vì sao hắn lại tức giận. Nhưng thật kỳ lạ, tam sư đệ luôn luôn ôn hòa hữu lễ, mặt chưa từng biểu lộ cảm xúc gì ngoài bình tĩnh vậy mà lại tức giận! Vì sao? Tuy giọng hắn chỉ nhỏ hơn một chút nhưng hắn luôn tự cho là mình cực kỳ hiểu rõ tam sự đệ này nên rất dễ nghe ra sự tức giận khác thường trong đó.


Không đợi Vân Chiến nghĩ ra nguyên nhân, Ngải Thiển cười yếu ớt, nói rất tự nhiên: "Muội chỉ là kẻ ăn xin ven đường, vô giáo dục có gì là lạ? Nhưng huynh là đại sư bá đứng đầu môn phái mà vô giáo dục, không sợ biến thành trò cười cho tiên gia à?"

"Ta...Vô giáo dục?" Lưỡi Vân Chiến thắt lại,  cảm thấy hôm nay mình quả thật chịu quá nhiều kích thích.dღđღLღqღđ Hắn luôn cho rằng nhân duyên của mình vô cùng tốt, người gặp người thích vậy mà trước mặt Ngải Thiển, hắn lại thành rác rưởi vô giáo dục.

"Huynh thấy mình được giáo dục rất tốt à?" Ngải Thiển không đáp mà hỏi ngược lại. Trên khuôn mặt tươi cười của nàng tràn đầy nghiêm túc nhưng bên trong lại thầm cười ngất. Chơi vui quá, vui hơn cả đi vơ vét của cải nữa. Lúc rảnh rỗi tìm đại sư bá này trêu, chắc chắn cuộc sống sẽ không còn buồn chán nữa.

"Đương nhiên là ta có giáo dục." Vân Chiến vội vàng lấy lại hình tượng, sắc mặt nghiêm túc, không dám tùy tiện đắc tội nha đầu trước mặt này nữa.

"Sao muội không thấy nhỉ?" Ngải Thiển nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

"Muội..." Vốn Vân Chiến định nói muội ngốc như thế đương nhiên sẽ không phát hiện ra được nhưng đành nuốt lời đã ra đến miệng lại, sửa thành: "Sau này muội sẽ phát hiện ra thôi."

Vẫn nên tích chút đức cho cái miệng hay đắc tội người khác này của nàng thôi, nếu không chẳng biết kế tiếp ngoài lời vô giáo dục ra nàng còn nói cái gì kinh thiên động địa nữa.  Ôi, lùi một bước trời cao biển rộng. Chỉ có thể tự an ủi mình vậy thôi.

"Được, muội chờ." Bỗng Ngải Thiển cảm thấy chẳng hứng thú nữa, sao lại nhịn, không đấu võ mồm với nàng nữa vậy? Thật chả có tí thú vị nào.


"Được rồi, sư huynh về sớm thế nhất định là có chuyện." Lúc này, Nguyệt Ca nói chuyện chính sự, khuôn mặt thanh lịch tao nhã bình tĩnh không gợn sóng, đôi mắt phượng thâm thúy vừa như nhìn thấu mọi việc, vừa như không thấy gì cả.

"Có chuyện gì đâu."d✣đ✣L✣q✣đVân Chiến cười ha ha, nhìn Nguyệt Ca. Lúc này hắn mới biết vì sao vừa nãy Nguyệt Ca lại tức giận.

"Huynh không nói thì đệ..."

"Thôi, đệ đừng phí pháp lực vào chuyện rắc rối này. Ta nói là được chứ gì?" Vân Chiến cắt ngang lời Nguyệt Ca, chuyện này không cần phải tốn pháp lực.

"Vậy huynh nói đi." Nguyệt Ca cười nhẹ.

Ngải Thiển đứng cạnh nhìn, đồng tử đảo liên hồi, xem ra Vân Chiến này rất quan tâm tới Nguyệt Nguyệt. Đã như vậy, sau này nàng sẽ ít trêu hắn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận