Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

"Là sao?"

"Này...Tiểu nhân cũng không rõ lắm. Chờ chưởng quầy của chúng ta quay lại, người hỏi thử xem." Tiểu nhị thoái thác trả lời, mặt mày tươi cười chào đón khách, nói.

"Ừm, được rồi. Sao tửu lâu lại lấy tên là "Song Hồng lâu"? Việc này thì có thể nói chứ?" Ngải Thiển cũng không ép buộc, cười ngọt ngào, hỏi.

"Chuyện này đương nhiên có thể." Tiểu nhị vung khăn, vắt lên vai: "Thật ra Song Hồng lâu cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Trước khi ông chủ của chúng ta khai trương có mời thầy đến xem. Người đó nói phải dùng tên Song Hồng lâu này thì sinh ý mới dồi dào."

"À." Ngải Thiển cúi đầu trầm ngâm một chút, rồi ngước mắt lên hỏi: "Nhưng sao chẳng thấy có sinh ý gì vậy? Được rồi, ta hỏi sai rồi. Ta thấy chỗ này rất nhỏ, toàn là dân chúng bình thường, hẳn là có rất ít người có thể tới tửu lâu."

"Đúng vậy."d✥đ✥L✥q✥đNghe Ngải Thiển nói thẳng, tiểu nhị cũng đáp lại hết sức tự nhiên. "Lúc trước ông chủ thấy ở đây không có tửu lâu nào, cho rằng có thể kiếm lời lớn, ai ngờ sau khi khai trương chỉ có nhà viên ngoại tới một chút, hoặc thỉnh thoảng có khách quý từ nơi khác đến. Ngày thường thì chẳng có sinh ý gì."

Mở một tửu lâu xa hoa trong trấn nhỏ này, chỉ có nhân tài không hiểu gì về kinh doanh mới làm. Trước khi muốn mở cửa hàng kinh doanh thì phải xem xét cho kỹ càng xem có ai đi qua không. Nếu không có khách đi qua thì dù điếm có tốt thế nào cũng vô dụng. Cho nên tửu lâu không có sinh ý là chuyện bình thường. Nhưng từ ánh sáng lấp lánh trong mắt tiểu nhị có thể thấy còn có nguyên nhân khác.

Ngải Thiển đang định nói cho tiểu nhị một chút kiến thức kinh doanh thì dư quang nơi khóe mắt quét thấy một cái bóng dài nơi cửa. Nàng liền quay sang nhìn. Một người mặc trường sam màu tím bước tới, nhìn rất đỏm dáng, cầm quạt ngọc, đôi mắt vốn xinh đẹp lóe ánh sáng đục ngầu tạo cảm giác hơi lưu manh. Phía sau hắn có hai gã sai vặt mặc đồ xanh.

Tiểu nhị vừa thấy thì vẻ mặt liền trở nên nịnh nọt, vội vàng đi qua.

"Tiểu nhị, đem hết món ăn ngon nhất lên đây." Người mặc đồ tím nhìn tiểu nhị, lớn tiếng phân phó, giọng nói hơi ẻo lả. Hắn phe phẩy cái quạt bằng ngọc trong tay không ngừng.

Đôi mắt Ngải Thiển chợt lóe lên, hiểu ngay rằng đây là khách quen của tửu lâu này. Hẳn là thân thích gì đó của viên ngoại. Biết đâu còn là con trai của viên ngoại cũng nên. Quả đúng là hình tượng công tử ăn chơi trác táng.

Người mặc đồ tím hơi hạ mắt, quét ánh nhìn qua hai người Ngải Thiển, nụ cười liền thay đổi. Đôi mắt đục ngầu biến mất,d★đ★L★q★đthay vào đó là ánh sáng bỉ ổi. Hắn bước từng bước qua chỗ bọn họ, nói giọng thương lượng: "Chưa từng thấy hai vị, là người mới tới trấn Tây Lâm à?"

"Đúng vậy." Ngải Thiển bày ra vẻ đơn thuần, đáp lời. Nhìn ánh mắt này, aiz, chỉ là một công tử quần là áo lượt không học vấn không nghề nghiệp mà thôi.

"Sao công tử đây không nói lời nào thế?" Người mặc đồ tím làm như không thấy Ngải Thiển, ánh mắt chỉ chăm chú vào Nguyệt Ca.

Nguyệt Ca cụp mắt xuống, căn bản không đặt người mặc đồ tím vào mắt.

Ngải Thiển cũng không nói gì nữa. Công tử quần là áo lượt này sẽ không nhìn trúng Nguyệt Nguyệt chứ? Không giống. Sao lại nhìn trúng huynh ấy? Dừng một chút, nàng vẫn nói: "Huynh ấy à? Huynh ấy nói chuyện đều có lựa chọn."

"A...? Lựa chọn là sao?" Người mặc đồ tím tò mò, lúc này mới dời tầm mắt đến trên người Ngải Thiển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui