Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Thu kiếm lại, Ngải Thiển học theo tư thế trên TV, chắp hai tay lại, thi lễ với Nguyệt Ca: "Đa tạ đa tạ, tiểu nữ bêu xấu rồi."

"Ừ, có hơi xấu." Nguyệt Ca nói giỡn một cách nghiêm trang.

Ngải Thiển ngạc nhiên mà nhìn Nguyệt Ca, có thế nào cũng không ngờ hắn sẽ nói đùa như vậy với nàng. Trong lòngd✣đ✣L✣q✣đnàng không tức giận mà ngược lại còn hơi mừng rỡ. Chỉ khi ở trước mặt nàng thì Nguyệt Ca mới có biểu hiện khác thường như vậy.

"Vậy người có vui không?" Ngải Thiển cười khẽ, nói. Nếu đã xấu vậy hẳn là để giải trí cho người xem thôi.

"Không." Nguyệt Ca quả quyết lắc đầu.

Hừ, Ngải Thiển tức giận, hất đầu, tỏ vẻ không để ý tới người nào đó.


Nguyệt Ca cười khẽ, hờ hững nói: "Được rồi, ta bắt đầu dạy con đây."

"Dạ." Ngải Thiển cũng không đùa giỡn chút tính nết nhỏ này nữa mà trở nên nghiêm túc.

"Ngự kiếm quan trọng nhất là tâm linh tương thông với kiếm."

"Tâm linh tương thông thế nào?" Ngải Thiển tò mò, cúi đầu nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay, nhìn thế nào cũng không thấy được có thể tương thông được gì.

"Dụng tâm cảm nhận, dụng tâm với nó thì dĩ nhiên sẽ tâm linh tương thông." Nguyệt Ca kiên nhẫn giảng giải. Nhưng nhìn thấy động tác đáng yêu của Ngải Thiển thì không nhịn được cười.

"Dụng tâm cảm nhận, dụng tâm với nó." Ngải Thiển nhắc lại lời Nguyệt Ca, cẩn thận lĩnh hội. Dụng tâm cảm nhận, dụng tâm với nó...Tay trái vuốt ve kiếm Ngư Trường như người yêu, động tác rất nhẹ nhàng. Ngải Thiển thầm nói dưới đáy lòng: Kiếm Ngư Trường ơi kiếm Ngư Trường, mi phối hợp đi, tỷ tỷ sẽ cho mi uống rượu, ta có gì thì mi sẽ có cái đó. Sau này chúng ta cùng chung một thuyền rồi. Cho nên mi đi theo tỷ tỷ ta thật tốt thì ngày nào ta cũng sẽ tắm cho mi.

Nguyệt Ca không biết Ngải Thiển đang nói thầm gì mà thấy kiếm Ngư Trường có động tĩnh rất nhanh dưới sựd✬đ✬L✬q✬đvuốt ve của Ngải Thiển. Thân kiếm lay động như chuông gió trong gió, còn lóe ra ánh sáng trắng chói mắt, tựa như đang trả lời Ngải Thiển.

Mà Ngải Thiển dường như nghe hiểu lời kiếm Ngư Trường  —— nói lời phải giữ lời, ta muốn ăn đùi gà, lo an ủi đại gia ta trước đi.

Trong não Ngải Thiển thoáng hiện ra một câu nói như vậy thì nàng lâm vào trạng thái ngây ngốc, tay nhỏ bé cứng đờ, hết sức ngạc nhiên mà nhìn kiếm Ngư Trường. Những lời vừa rồi là nó nói ư?


"Nói nhảm, không phải đại gia nói thì là ai?" Kiếm Ngư Trường tiếp tục rung động, lần này thì giọng càng rõ ràng hơn.

Nguyệt Ca đã hiểu. Ngải Thiển đã kích hoạt được linh tính của kiếm Ngư Trường nên nó cảm nhận được. Hắn không nhịn được mà nói đầy vui mừng: "Nha đầu, một khi kiếm này có linh tính là có thể trao đổi thẳng với chủ nhân."

"Thật ạ?" Ngải Thiển vẫn không kiềm nén được sự kinh ngạc trong lòng. Nàng không thể tiếp nhận việc nói chuyện với thứ gì đó ngay được.

"Ừ." Nguyệt Ca mỉm cười.

Ngải Thiển nhìn kiếm Ngư Trường lần nữa, lại nhìn thêm vài lần. Thật là một thanh kiếm tốt. Có lời đồn rằng kiếm Ngư Trường này là một trong mười thanh kiếm hàng đầu. Vậy mà hôm nay thanh kiếm trong truyền thuyết này lại ở trong tay nàng, trở thành vật của nàng.

Tiêu hóa sự thật này xong thì Ngải Thiển cười gian, nói: "Muốn ăn đùi gà phải không? Vậy giúp tỷ tỷ luyện thành thuật ngự kiếm đi rồi hãy nói."

Kiếm Ngư Trường lại phát ra tiếng kêu như tiếng gió: "Đồ không giữ chữ tín."


"Vậy thì sao?" Ngải Thiển cười đắc ý.

Kiếm Ngư Trường lại rung hai cái rồi khôi phục bình tĩnh, chợt rơi ra khỏi tay Ngải Thiển xuống đất.

Tay Ngải Thiển cứng đờ, mù mờ nhìn kiếm Ngư Trường. Kiếm này có có thể tự bay, thật là thần kỳ. Vậy nó có thể mang theo nàng bay lên, không cần nàng phải hao tâm tổn trí học không?

"Bây giờ con nhớ khẩu quyết nhé." Nguyệt Ca mỉm cười, nói.

"Khẩu quyết gì ạ?" Ngải Thiển không hiểu gì mà nhìn Nguyệt Ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận