Độc Sủng Dược Phi

Cố Nguyệt Lăng dùng tay cởi bỏ từng lớp y phục trêи người Tống Khuynh Nhan, từng kiện từng kiện vươn vãi trêи mặt đất. Ngón tay dịu dàng đặt trêи ngực người kia vẽ một vòng, khẽ chạm điểm hồng anh đang cương cứng vì động tình. Khuôn mặt Cố Nguyệt Lăng vẫn cứ thanh thuần như vậy, nhưng đôi tay hư hỏng kia lại không ngừng trêu chọc kϊƈɦ thích người bên dưới vốn đang tận lực kiềm nén tiếng ngâm trong cổ họng. Tay Tống Khuynh Nhan không tự chủ kéo mạnh người phía trêи xuống, thân thể khao khát cọ sát vào Cố Nguyệt Lăng đòi hỏi, nhưng vì một tầng y sam dày cộm của Cố Nguyệt Lăng mà trở nên phi thường khó chịu, bức bách.

Cố Nguyệt Lăng từ khi bị kéo xuống đáy mắt đã trở nên trầm đục không biết vì ɖu͙ƈ vọng hay tức giận. Chỉ thấy nàng ra sức chà đạp đôi môi của Tống Khuynh Nhan, thô bạo đòi hỏi càn quét. Đợi khi nhìn thấy cái nhíu mày từ người dưới thân Cố Nguyệt Lăng mới chậm rãi rời ra không biến sắc nhìn đôi môi anh đào còn vươn máu. Tống Khuynh Nhan, ngươi có biết vì sao ta tức giận không? Ta e là ngươi chưa bao giờ để ý tới, chưa bao giờ nhìn ra bên cạnh ngươi còn có một nữ nhân yêu thương ngươi, bảo vệ ngươi.

Cứ cho là ngươi không biết, ta cũng không trách, ta có thể bên ngươi một cách âm thầm, chỉ cần hắn tốt với ngươi ta cũng sẽ không có ý kiến.

Nhưng Tống Khuynh Nhan ngươi lại là nữ nhân ngu ngốc đến đáng hận, hắn tốt với ngươi một chút ngươi liền bán mạng cho hắn, thậm chí sĩ diện và trinh phẩm bản thân ngươi cũng không cần. Tại sao Tống Khuynh Nhan? Nhìn ngươi như vậy, hắn không đau nhưng ta đau.. Cố Nguyệt Lăng ta thực sự rất đau đớn. Cố Nguyệt Lăng song nhãn đã mơ hồ vì hơi nước, khó chịu, tức giận trong lòng nổi dậy như sóng. Quả thật Tống Khuynh Nhan là nữ nhân ngu ngốc nhất nàng từng gặp, ngốc đến nỗi bao nhiêu năm qua cũng không nhận ra ân nhân của mình thật sự là ai.

Cố Nguyệt Lăng không để ý tới y phục bản thân đang xốc xếch, cũng không cần cởi bỏ đã đưa tay xuống hạ thân của Tống Khuynh Nhan. Cảm nhận được tiết khố ướt đẫm liền một cái kéo ra. Lập tức địa phương tư mật của Tống Khuynh Nhan đã rõ ràng trước mắt. hoa huy*t ướt át khép khép mở mở khao khát được lấp đầy. Cố Nguyệt Lăng mỉm cười nhìn đến ngọc thủ mềm mại của mình. Từng ngón thon dài trắng trẻo rất sẵn sàng xâm lược cấm địa kia. Lại nhìn đến móng tay… quả thật móng tay nàng đã rất dài, đi vào e là không phù hợp. Tống Khuynh Nhan đã chịu đựng đến cực hạn, sự mát lạnh dưới hạ thân bức nàng phải cầu xin lần nữa.

– A.. A… ưmmm.. ta… khó… chịu.. muốn.. rất muốn..

Một câu rêи rỉ này cướp mất thần trí Cố Nguyệt Lăng. Lửa giận vừa lắng xuống lập tức lên cao ngùn ngụt. Cố Nguyệt Lăng một khắc cũng không nghĩ, ngón trỏ thon dài nhắm thẳng cửa động mà xâm chiếm. hoa huy*t cảm nhận được dị vật liền gắt gao hút lấy, khiến Tống Khuynh Nhan vừa thoải mái vừa thống khổ.

– Ngô…. ưmm… không… không được… đau… đau quá

– Tống Khuynh Nhan ngươi ở dưới thân hắn cũng là bộ dạng phóng túng vậy sao?

Ngón tay càng cố chen vào hoa huy*t lại càng siết chặt. Móng tay Cố Nguyệt Lăng vốn dài nên càng vào sâu lại càng khiến Tống Khuynh Nhan thống khổ đau đớn.


– Đau… ngươi.. ngươi.. mau… đi ra

Cố Nguyệt Lăng hoàn toàn không để ý, chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đưa ngón tay đi vào, khó chịu cùng đau đớn trong tâm khi nhìn bộ dạng Tống Khuynh Nhan như vậy. Nàng dưới thân Đông Bách Sở cũng vậy sao? Phóng túng và càn rỡ như vậy?

– Điện… điện hạ.. ưmm

Giọt nướt tràn ly, một câu này của Tống Khuynh Nhan khiến Cố Nguyệt Lăng hạ quyết tâm chà đạp nàng. Đáy mắt Cố Nguyệt Lăng đỏ lên, nước mắt chảy xuống nhưng môi lại cười nhạt.

– Nhan nhi, ta thực sự muốn giết ngươi tại đây.

Ngón trỏ Cố Nguyệt Lăng thô bạo tiến vào. Tàn phá hoa huy*t non mềm eo hẹp bên trong. Cho đến khi chạm được một màng ngăn cách…

– Nhan nhi, ngươi…

Cùng là nữ nhân Cố Nguyệt Lăng tất nhiên hiểu màng chắn kia là gì, nhưng chỉ là nàng không tin được, ngàn vạn lần không tin được. Số lần nàng âm thầm theo sau Đông Bách Sở cũng không ít. Lần nào cũng lặng lẽ đứng từ xa nhìn họ thân mật hoan ái trong phòng, có thể nào Tống Khuynh Nhan còn là thân xử nữ. Nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn của người phía dưới, Cố Nguyệt Lăng muốn lập tức giết chết chính mình, kia có phải nàng rất đau đớn không? Rõ ràng là lần đầu tiên chắc chắn sẽ rất đau, Cố Nguyệt Lăng ngươi lại còn..

– Nhan nhi, thật xin lỗi… xin lỗi


Cố Nguyệt Lăng tâm như muốn vỡ, nước mắt lại chảy lợi hại hơn. Ngón tay càng không dám động đậy, chỉ sợ làm người kia đau đớn hơn. Đợi huyết sắc Tống Khuynh Nhan tốt hơn một chút mới cẩn thận chuyển động muốn lấy ngón tay ra. Chỉ là lần này nàng không có cơ hội, thần sắc Cố Nguyệt Lăng hoảng hốt nhìn bàn tay Tống Khuynh Nhan chuẩn xác cầm lấy tay mình dứt khoát đẩy ngón tay đang lùi lại kia một mạch xuyên qua thành vách mỏng manh trong hoa huy*t.

- Ưmmm… A….

Tống Khuynh Nhan nấc nghẹn đau đớn xuyên thấu qua từng thớ thịt. Lúc nãy cảm nhận được dị vật dưới thân có ý muốn rời khỏi nàng có chút vui mừng nhưng lại thấy khó chịu, dị vật càng ra khỏi hạ thân nàng lại càng nóng ngứa. Bất đắc dĩ phải dùng lực đẩy thứ đó trở lại cơ thể nàng rồi bất ngờ nhận được một trận đau xé da xé thịt. Hơn nữa Cố Nguyệt Lăng là muốn hành hạ nàng nên móng tay dài như vậy chưa kịp cắt đi đã xâm lược vùng đất non mềm đó. Tống Khuynh Nhan lông mày càng nhíu tâm của Cố Nguyệt Lăng lại càng đau. Chỉ đợi người kia nhân diện khôi phục liền lập tức lấy ra “hung khí” kia. Trêи móng còn vươn một chút lạc hồng. Cố Nguyệt Lăng thất thần nhìn Tống Khuynh Nhan còn đang rêи rỉ vì khó chịu. Nàng vẫn không cách nào ép bản thân mình tin được nàng ấy vẫn là xử nữ, thân thể nguyên vẹn. Phải biết mỗi lần đi theo Đông Bách Sở nàng có bao nhiêu đau khổ bao nhiêu khó chịu. Nhưng không phải là hiện tại nàng đang đoạt mất sự trong trắng của Tống Khuynh Nhan sao..

– Ưmm.. Ta.. ta.. thật khó… chịu..

Từng đợt sóng nhiệt đánh úp Tống Khuynh Nhan, khó khăn vặn vẹo cơ thể chỉ muốn lần nữa được lấp đầy. Cố Nguyệt Lăng hết nhìn người dưới thân lại nhìn đến bàn tay của mình. Không thể đi vào được, dài như vậy chẳng khác nào lấy mạng Nhan nhi. Ta nên làm sao..? Mắt phượng khẽ đảo, âu yếm vuốt lấy khuôn mặt đỏ lên vì động tình của Tống Khuynh Nhan rồi cả thân thể dời xuống dưới. Dung nhan thanh thuần đó đã chuẩn xác ở giữa hai chân Tống Khuynh Nhan chuẩn bị càn quét. Hai chân Tống Khuynh Nhan bị Cố Nguyệt Lăng nhẹ nhàng tách ra, môi áp sát hoa kính từng đợt từng đợt phả khí nóng rực. Tống Khuynh Nhan bị kϊƈɦ thích mạnh mẽ, ái dịch trong suốt không ngừng tràn ra. Cố Nguyệt Lăng cẩn thận vuốt ve hai bên đùi trấn an Tống Khuynh Nhan, cảm nhận được nàng đã vơi bớt căng thẳng chiếc lưỡi đinh hương mới chen chúc vào giữa khe động một đường quét xuống. Tống Khuynh Nhan run rẩy kịch liệt, kɧօáϊ cảm xa lạ khiến nàng không chịu được đưa tay xuống dưới giữ lấy đầu Cố Nguyệt Lăng, nữa muốn đẩy ra nữa lại ấn vào.

– Ưmm… điện… điện hạ..

Mi tâm Cố Nguyệt Lăng hơi nhíu một chút. Dấm chua tràn ra, phẫn nộ cắn lên hoa hạch sưng cứng khiến Tống Khuynh Nhan gắt gao nắm lấy tóc nàng rêи rỉ càng lớn.

– Nhan nhi, ngươi có thoải mái không?

Tay Tống Khuynh Nhan ghì chặt hơn như muốn đem đầu Cố Nguyệt Lăng dính sát lên nơi đó. ʍôиɠ lúc này đã nâng cao chủ động với lưỡi của Cố Nguyệt Lăng nhiệt tình ma sát.


– Ưmmm… thoải mái… rất..muốn..

– Mau, gọi tên ta, ta sẽ cho ngươi thoải mái

– Điện.. điện.. hạ…

Cố Nguyệt Lăng thong thả trêu đùa hoa tâm ướt át, lưỡi mềm khuấy động bên trong mỗi một lần lướt qua cửa động đều cố ý ʍút̼ sâu vào một cái.

– Sai rồi, gọi Nguyệt Lăng

Tống Khuynh Nhan chỉ còn có thể tận tâm rêи rỉ, kɧօáϊ cảm ở hạ thân thật sự quá quyến rũ, khiến nàng không còn nghĩ được cái gì chỉ muốn ngươi kia cho nhiều hơn, vật thể nhu nhuyễn kia vận động nhanh hơn.

– Ânnn.. ưmm.. Nguyệt… Nguyệt Lăng.. mau.. nhanh… nhanh

– Nhan nhi, ta yêu ngươi.

Cố Nguyệt Lăng nhẹ giọng thủ thỉ, người kia không nghe được, nàng cũng không muốn Tống Khuynh Nhan nghe thấy trong tình trạng này. Lưỡi mềm đi vào hoa huy*t ấm nóng chật hẹp, cứ ra rồi vào, không ngừng ma sát. Cho đến khi cảm thấy nơi đó co bóp mạnh mẽ hút chặt lấy lưỡi mình Cố Nguyệt Lăng liền biết nàng sắp cao trào.

– Ưmmm… thực thoải …mái.. Ưmm. Aaa..


Ái dịch theo tiếng rêи rỉ chảy ra làm

ướt mảng chăn bên dưới. Cố Nguyệt Lăng vẫn chăm chỉ thu lấy mật dịch vươn trêи nơi đó. Cơ thể Tống Khuynh Nhan vừa trải qua hoan ái còn nhạy cảm, Cố Nguyệt Lăng lại không ngừng đưa lưỡi ɭϊếʍ láp khiến nàng vì đạt tận đỉnh kɧօáϊ cảm mà ngất đi. Sau khi rời khỏi vùng đất thần tiên đó, Cố Nguyệt Lăng cẩn thận mặc lại trung y cho nàng. Đêm dài như mộng, người ngọc bên cạnh cứ thế ngủ say.

“Nhan nhi, khi ngươi tỉnh lại ngươi có hận ta không? Nhưng dù thế nào ta cũng nguyện dùng cả đời này bảo hộ ngươi”

———————————————————

Tiểu kịch trường

Tống Khuynh Nhan: 😭 Tại sao? Tại sao ngụy vương lại không trúng xuân dượcccc

Ngụy vương phi: Có trúng

Tống Khuynh Nhan: Nói dối 〒_〒 Rõ ràng hắn không trúng, nam nhân ta thử qua đều vừa nếm đã phát tiết 😭

Ngụy vương phi: Đơn giản vì nàng vốn không phải nam nhân, nên thời gian bạo phát chậm hơn.

Tống Khuynh Nhan: 😶 ⊙_⊙ Ngụy vương điện hạ, ngươi cũng bị nữ nhân ăn mất sao?

Ngụy vương: Nguyệt Lăng mau mang lão bà của muội cút khỏi đâyyyy -_-#


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận