Độc Sủng Dược Phi

Phượng Tiêu vừa đặt chân tới Tây Thần, nơi hắn tới đầu tiên lại không phải dịch quán mà là Trữ Viên Lầu, kỷ viện lớn nhất Tây Thần. Phải phải, đúng như bộ dạng ăn chơi của hắn chính là hợp đến nơi này nhất. Thân vận huyết sam lấp lánh, tay cầm ngọc tiêu, nhếch lông mày thong thả bước vào đại môn của Trữ Viên Lầu. Dĩ nhiên phô trương vậy thì tất cả ánh mắt trong sảnh sẽ đổ dồn về hắn. À ta quên nói, thực ra hắn là một mỹ công tử, ưu mỹ công tử.

Chẳng phải nói tất cả kỷ nữ đang ngả ngớn bên kia sẽ vì hắn mà hóa đá, mở to mắt thu lấy hình ảnh một nam tử như ngọc kia mà không chút kiêng kỵ. Phượng Tiêu song nhãn tinh nghịch, ho khan mấy tiếng kéo bầu không khí trở lại. Lâm mama là chủ cái kỷ viện này sau khi hồi thần cũng niềm nở đón tiếp hắn.

– A, công tử, mời mời, ngài lạ mặt quá hẳn là lần đầu tới đây.

– Ngại quá, ta là từ xa tới.

– Không biết nên xưng hô công tử thế nào?

Lâm mama như vớ được vàng, vị công tử này y phục quý phái, trắng trẻo anh tuấn nhất định là công tử thế gia vô cùng giàu có, lần này phát tài rồi.

Phượng Tiêu bên này nghiền ngẫm một lúc liền nói.

– Ta họ Phượng, cứ gọi Phượng công tử đi.

– A, thì ra là Phượng công tử, vậy còn vị này…

Lâm mama tiện thể ngó qua nam nhân đi theo bên Phượng Tiêu, mặt mày lạnh lẽo cứ như hầm băng ngàn năm nãy giờ không mảy may động đậy gì.

– Hắn là cận vệ của ta không cần để tâm. Đi chuẩn bị cho ta một phòng thượng hạng là được rồi.

– A, vâng vâng, Phượng công tử mời bên này. Không biết Phượng công tử muốn chọn cô nương nào để hầu hạ?


Phượng Tiêu nghe xong dụi dụi mũi không nóng không lạnh bảo.

– Hoa khôi ở đây đi bao nhiêu ta cũng trả.

Lâm mama cười híp cả mắt đẩy Phượng Tiêu vào phòng xong liền ra ngoài phân phó đưa người Phượng Tiêu yêu cầu vào. Bên này Phượng Tiêu vào phòng xong cũng nhàn nhạt ngồi xuống bàn lớn nhấp một ngụm trà.

– Thái tử, sao chúng ta lại phải đến đây?

– Không đến đây thì đi đâu?

Phượng Tiêu nhíu mày nhìn cận vệ Trì Phong của mình, tên đầu gỗ này chỉ được thân thủ phi phàm, còn lại đều như khúc cây mãi không thể linh hoạt.

– Thuộc hạ thấy thái tử không nên tới mấy nơi yên hoa như thế này, hoàng thượng biết chắc chắn không vui.

Trì Phong nói xong còn phô trương khụ khụ mấy tiếng khiến Phượng Tiêu khóe môi co giật.

– A Trì, là bổn thái tử dung dưỡng ngươi quá nên ngươi muốn quản cả ta?

Trì Phong khịt khịt mũi ngó đông ngó tây xem như hắn chưa nghe thấy. Nếu hỏi tại sao Trì Phong có thái độ này thì chính là hắn với Phượng Tiêu tình như thủ túc.  Từ lúc Phượng Tiêu lên năm hắn liền đi theo, cẩn cẩn trung thành, dụng tâm bảo vệ, so ra hắn hơn Phượng Tiêu năm tuổi, Phượng Tiêu cũng như vậy xem hắn như huynh đệ. Người đời nhìn thấy Phượng Tiêu phong lưu phóng túng, vô năng vô đức thì hắn lại rõ hết thảy tâm cơ của Phượng Tiêu. Thái tử gia của hắn là một nam nhân ưu tú, tài trí song toàn.

– Ngươi còn không nhìn thấy, từ lúc qua biên quan chúng ta luôn bị theo dõi sao?


Trì Phong cẩn thận ngó nghiêng. Phượng Tiêu thấy vậy liền bật cười.

– Bọn chúng không theo vào đây, còn đứng ngoài kỷ viện.

– Thái tử gia sao người biết?

– Đương nhiên bổn thái tử phải biết, nếu không đã không ẩn mình được tới bây giờ, ngươi tưởng đám huynh đệ của ta dễ đối phó sao? Ngôi vị của ta không dễ làm, thật không dễ làm.

Phượng Tiêu ngao ngán lắc đầu. Hắn là đích tử của hoàng hậu vì vậy mà được phong làm thái tử, nhưng vương triều nào lại chẳng có tranh quyền đoạt vị, sau lưng Phượng Thiên ai biết bọn hắn tranh đấu nhường nào, bản thân hắn từ nhỏ suy nhược không thể luyện võ, chỉ dựa vào mưu trí mà tồn tại được tới hôm này quả không dễ dàng gì. Phụ hoàng cũng âm thầm che chở cho hắn nhưng lại làm lơ chuyện tranh đấu trong cung, quả nhiên quân vương luôn muốn rèn luyện nhi tử của mình trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Đôi lúc hắn rất tức giận người phụ hoàng này, cớ gì luôn đẩy hắn trở trành trung tâm của mọi sự công kϊƈɦ, hắn chưa đủ khổ sao, nghĩ đến mà lòng đau như cắt.

– Bọn hắn lại đa nghi đến vậy? Không lẽ bộ dạng ăn chơi trác táng của thái tử mấy năm qua là diễn không công rồi?

Phượng Tiêu liếc xéo khiến Trì Phong rất biết điều im miệng. Cái gì ăn chơi trác táng, hắn cũng không đến mức vậy đi.

– Bọn hắn còn không tìm cớ biến bổn thái tử thành trò hề ở Tây Thần mới gọi là lạ. Theo dõi đã là nhẹ nhàng rồi. May mắn bổn thái tử được cao nhân nhận làm đồ đệ nên có chút bản lĩnh chống đỡ cái thân thể này.

Trì Phong chớp chớp mắt nhớ lại năm đó Phượng Tiêu bảy tuổi sống chết đòi theo Liên tiên sinh tầm sư học đạo, khi đó Liên tiên sinh còn là thái tử Liên Thành Bích. Những năm gần đây ngoài Liên tiên sinh, nhân sĩ giang hồ còn nhắc tới Liên công tử, không phải chính là thái tử gia nhà hắn sao =)) Trong thiên hạ này chỉ cần là chuyện Liên công tử muốn biết thì không gì là không thể.

– Nhưng tại sao chúng ta phải xin hoàng thượng tới đây? Thuộc hạ thật sự không hiểu.

– Đi cứu người.


– Cứu ai?

– Ngụy vương.

– Ý người là Ngụy vương Vệ quốc Đông Bách Hàn.

– Đúng đúng đúng, là hắn.

– Hắn có liên quan gì đến chúng ta mà…

– Ngưng ngưng. Ta cũng không biết tại sao ta phải cứu hắn, là phụ hoàng muốn ta cứu hắn ta làm gì còn cách nào khác?

Phượng Tiêu ngẫm nghĩ một lát dường như thông ra chút gì đó. Không phải thê tử của Đông Bách Hàn chính là biểu muội thất lạc của hắn sao, phụ hoàng hắn rất xem trọng điệt nữ này, nàng còn chưa đặt chân về Nam Phượng đã được phong thành Trấn Quốc công chúa thì bảo sao phụ hoàng lo cho nàng đến từng chân tơ kẽ tóc. Đoan Mộc Ly Tâm chính là bảo bối của Nam Phượng hắn rồi. Mà nói thật lòng hắn cũng cư nhiên yêu quý vị biểu muội này, hắn nhiều năm sống cùng đám huynh đệ cứng nhắc vô vị lại nghĩ đến có thêm em gái trong lòng có chút tư vị đặc biệt.

– Vậy chúng ta phải ở lại nơi quỷ quái này thêm bao lâu?

Phượng Tiêu bực bội túm lấy vai Trì Phong kéo xuống.

– Ngươi ngồi đi, cố chịu một chút, bổn thái tử cũng sắp nôn rồi nhưng đến giờ thân mới có người đón chúng ta nhập cung sẵn tiện cắt mấy cái đuôi bên ngoài. Ngươi đừng có mà luyên thuyên nữa.

Phượng Tiêu hắn mang danh phóng túng háo sắc đã lâu, cũng không phải khi không mà có tiếng tăm như vậy, ai biết được hắn đã ẩn nhẫn thế nào. Vốn bản thân ưa thích sạch sẽ mà hết lần này tới lần khác phải ủy khuất mình như vậy hắn cũng vô cùng khó chịu. Nhưng đổi lại hắn xua đi không ít phiền phức, làm một thái tử gia thảnh thơi. Thực ra đối thủ thực sự của hắn không phải là đám huynh đệ nhòm ngó ngôi trữ quân mà chính là phụ hoàng của hắn. Phải chính là phụ hoàng của hắn đó, Phượng Thiên trách hắn là thái tử quá đỗi nhàn rỗi sẽ tạo ít “thị phi” bắt hắn cong lưng xoay sở, khóc không ra nước mắt.

Phượng Tiêu ngao ngán uống sạch chén trà liền nằm dài trêи bàn. Vốn nghĩ muốn ngáo du Tây Thần một phen nhưng trêи vai còn trọng trách cứu người, hắn trêи thông thiên văn dưới tường địa lý là tường địa lý đó chứ hắn làm gì biết tìm người? Hiện tại theo thông tin ít ỏi mà hắn có thì Đông Bách Hàn mất tích ở Tây Thần và Đoan Mộc Ly Tâm cũng đang ở đó, ngoài ra hắn liền mù tịt. Hắn biết đi đâu tìm?  Mà mặt mũi của Đoan Mộc Ly Tâm ra làm sao hắn cũng chưa từng thấy qua.

– Thái Tử, không biết…


Phượng Tiêu ngẩng đầu lên vừa vặn lúc Trì Phong cúi đầu xuống…

– Aaa, tên chết bầm này ngươi cúi xuống làm cái gì?

Phượng Tiêu ôm cái đầu bị cụng mạnh ai oán lên tiếng. Trì Phong mặt vẫn bình thản, trong mắt như nói “À, cảnh này ta quen rồi”

– Thuộc hạ không cố ý chỉ là… Chuyện này… có hơi….

Phượng Tiêu xua tay ý bảo nói tiếp đi, tay vẫn không ngừng xoa xoa chỗ bị đụng.

– Không biết người có đem theo ngân lượng không? Thuộc hạ bỏ quên ngân lượng ở trêи xe ngựa ở cổng thành rồi

Phượng Tiêu trợn tròn mắt nhìn Trì Phong, lại nhìn ca kỹ đang đàn hát sau bức rèm, là hoa khôi đó, không mang theo ngân lượng vậy bảo hắn lấy cái gì trả đủ?

– Ngươi..

Phượng Tiêu tức đến không nói nên lời, không hiểu sao hắn có thể dung nạp cái tên đầu gỗ này được.

Trì Phong ho khan, tằng hắng giọng, lần này thực sự là lỗi của hắn, bình thường ra ngoài Phượng Tiêu lúc nào cũng sẽ phô trương mang theo mười mấy tỳ nữ, lần này không mang theo ai chả trách cận vệ như hắn quên trước quên sau. Như vậy có nghĩa là thái tử Nam Phượng lần đầu đến Tây Thần đã phải ăn quỵt sao? Còn gì là mặt mũi nữa.

– Thái tử, chúng ta nên…

Phượng Tiêu song nhãn sáng quắt đập tay xuống bàn, nói như đinh đóng cột.

– Trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận