Phùng Đức trừng mắt nhìn ả:
“Nói! Mau khai ra những gì ngươi biết! Chớ có làm quan gia phật lòng, liệu hồn cái đầu của nhà ngươi.”
Hoàng Đế nhau mày:
“Phùng Đức, chuyện là thế nào?”
Thái giám tổng quản cúi gập người, tâu rằng:
“Thưa bệ hạ, khi hạ thần phụng mệnh phong tỏa ngự thiện phòng, đếm thấy thiếu người trong danh sách, hạ thần ra lệnh giới nghiêm yêu cầu thị vệ các cung truy lùng tung tích kẻ nọ thì phát hiện ả đang lẩn trốn ở thượng cục, có ý tẩu thoát, tránh truy cứ trách nhiệm nên đã dẫn tới đây”
Hoàng Hậu bên cạnh dường như đã nôn lắm rồi:
“Cung nữ kia, ngươi còn không mau khai ra.
Không làm gì thì sao phải e sợ, ngươi sao mà phải lẩn trốn?”
Thấy người ả run lên bần bật, Hoàng Đế trầm giọng:
“Nói! Tính mạng của gia đình ngươi trẫm sẽ đảm bảo.”
Ả nức nở, quỳ rạp xuống, đầu dập xuống nền đất:
“Muôn tâu bệ hạ, là nô tì đã nghe Đức phi sai khiến bỏ độc vào trà của Lan phi nương nương ạ.”
Đức phi đứng dậy ngay tức lự, nàng ta chỉ vào vị cung nữ nọ, phẫn nỗ lấn át cả nghi thái vốn có của bậc tần phi:
“Ngươi nói láo! Bổn cung sai ngươi hạ độc Lan phi bao giờ.”
Hoàng Đế nhìn Đức phi mà gương mặt lạnh tăm, ông giơ tay ra hiệu cho Đức phi ngừng nói:
“Để cô ta nói nốt.”
“Bẩm quan gia, nô tì nói sai nửa câu ra ngoài sét đánh nô tì chết! Ở trong cung ai mà chẳng biết Đức phi đố kị Lan phi hoài long chủng, lại còn dự sinh hoàng tử."
Chuyện này vừa hay thế nào ban nãy hai người mới có lời qua tiếng lại với nhau xong, thành ra cả điện không ai không nhìn về phía Đức phi với một vẻ nghi hoặc.
Phải vậy, Đức phi là kẻ có cớ gây án hợp lí nhất, lại còn hiện đang thất sủng.
"Trước kia nô tì vốn không phải cung nữ ở ngự thiện phòng mà là tì nữ Thiên Loan điện của Đức phi.
Nhà nô tì có hai người em trai hiện đều đang làm gia nô của gia phụ nương nương, nương nương đe dọa nô tì nếu không làm theo lệnh người sẽ khiến nhà nô tì sống không bằng chết, thầy u chết không chỗ chôn thây.”
Hoàng Đế nhìn về phía Phùng Đức:
“Phùng Đức, tra!”
Đức phi vội vã chạy ra giữa điện, nàng ta quỳ xuống:
“Bệ hạ, thần thiếp oan uổng quá!”
“Đức phi, cô có oan hay không đợi Phùng Đức công công tra ra là rõ, cây ngay không sợ chết đứng, đừng có thất thố trước mặt hoàng gia và quan tôi có mặt ở đây hôm nay, có ra thể thống gì không?”- Hoàng Hậu chỉnh đốn, nói với chất giọng đanh thép.
Từng giọt pha lê rơi trên gò má hồng đào của nàng phi tần thất sủng:
“Hoàng Hậu nương nương, ả tiện tì này có ý kéo cả gia phụ thần thiếp theo, thần thiếp làm sao có thể không minh oan thay người?”
Ả nô tì kia khẽ liếc nhìn Đức phi, rồi lại tiếp tục thưa dại:
“Muôn tâu bệ hạ, nô tì còn một chứng cớ nữa.
Trong tủ trang sức của Đức phi có giấu Đoạn Hồn Tán và xạ hương, đều là độc ám toán thai phụ, bệ hạ sai người lục soát Thanh Loan điện sẽ rõ ạ.”
Thế rồi nàng ta lấy từ trong áo một chiếc lắc bạc giao cho ả Huyền.
“Cái này là món đồ Đức phi thưởng cho nô tì, hứa nếu hôm nay Lan phi bỏ mạng tại đây, nô tì sẽ được nhận thêm mười vạn lượng nữa.
Phía trong Thượng cục còn có cháu ngoại ruột của Đức phi, nói chỉ cần nô tì vào thùng chở vải thừa, canh cặn, sẽ có người tiếp tế đưa nô tì ra ngoài cung bỏ trốn”
Hoàng Đế cầm lấy chiếc lắc bạc chạm khắc tinh xảo, ông sa sầm sắc mặc, long nhan uy nộ, ông ném thẳng chiếc lắc về phía Đức phi.
(
“Nàng giỏi lắm! Nàng xem đây là thứ gì? Đồ trẫm ngự ban há lại thành thứ để nàng mua chuộc làm việc tiểu nhân đê tiện cỡ này?”
Nước mắt nàng ta giàn giụa rơi, đôi mắt tuyệt vọng cùng cực, giọng nói lạc cả đi, run rẩy sợ hãi trước thánh uy:
“Bệ hạ...!Th-Thần thiếp thực sự không làm chuyện ấy...
Một lúc sau thì Phùng Đức trở lại, bê một chiếc khay đựng hai cái lư nhỏ, một cái là Đoạn Hồn Tán, một cái là xạ hương.
Khi này, mặt Hoàng Đế nhăn tít lại, ông ta chẳng ngờ bên cạnh mình lại có một kẻ rắp tâm cỡ ấy.
Ông từ tức giận đã trở nên thất vọng, đôi mắt đó sắc lạnh hơn cả đao, nhìn kẻ đã từng ấp gối với mình, là sinh mẫu của ba vị công chúa.
“Khi nàng làm những điều này, nàng có nhớ tới ba người con của nàng không?”
Không còn lớn giọng, không còn phẫn nộ, chính sự thất vọng cùng cực ấy mới là chí mạng nhất dành cho Đức phi.
Nàng ta hoàn toàn sụp đổ, vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
“Thần thiếp thự sự không làm...!Bệ hạ, thần thiếp không có làm ra chuyện ấy.
Thần thiếp cũng từng sinh con, sao thần thiếp nỡ làm ra chuyện bỉ ổi như thế...”
“Vậy độc này nàng giải thích thế nào, hả!?”
Dường như chuyện nàng ta giấu độc là thật, song Đức phi vẫn chối đẩy:
“Bệ hạ, thuốc đó thần thiếp không hề đụng đến nửa phân, thần thiếp không hề
có ý hại Lan phi, sao thần thiếp lại nỡ hạ thủ với con cái của người chứ, nó sẽ là anh em với ba người con của thiếp mà...”
“Người đâu..”
“Bẩm bệ hạ!”- Khanh cắt ngang lời Hoàng Đế, nàng bước tới chính điện trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tuân.
“Thần có chuyện muốn tâu!"