Lúc Khanh về phủ là mặt Tuân đen như đít đáy nồi.
Tay hắn cầm đôi giày, đưa nàng.
“Dù gì nàng cũng đã là vương phi, không nên xuề xòa với đôi chân mình như thế.”
Đó chính là điều khiến Khanh thích ở nhân vật này, hắn cực kì tử tế.
Sự tử tế của hắn được thể hiện rõ trong nguyên tác khi mà chưa bao giờ Tuân đứng về trắc phi khi hai người xảy ra tranh cãi.
Hắn tôn trọng chính thê, chỉ là hắn ngó lơ, bỏ mặc, không quan tâm nàng thôi.
Sự tôn trọng của Trần Nhật Tuân dành cho vương phi thất sủng là điều mà Khanh ít thấy ở những nhân vật Vương gia đa thê đa thiếp trong mấy bộ truyện nàng hay đọc.
Nhưng đáng tiếc với một người yêu hắn như Thuần Khanh nguyên tác, thì chính sự ghẻ lạnh mới là liều thuốc độc đau đớn nhất.
Khanh nhìn đôi hài rồi gật đầu, đón lấy chúng, chẳng nói chẳng rằng bước vào trong.
“Vương phi, nàng ghét ta thế à? Đến nỗi vừa thành hôn đã năm lần bảy lượt quên sinh, tìm chết?”
Khanh thoáng sững người, đâu đó nàng thấy Tuân đang cáu giận.
Một người điềm tĩnh chẳng bận quan tâm đến vương phi như hắn sao.
Thuần Khanh đáp:
“Vương gia, ta biết chàng không hề mong muốn mối hôn phối này.
Ta cũng thế.”
Thế rồi, sự sững sờ, sửng sốt như bị ai tát trong đôi mắt hắn khiến Khanh lặng đi, nàng làm hắn tổn thương đó à? Khanh mím môi rồi lẳng lặng trở về.
Có sao đâu, đằng nào hai bên cũng chẳng có ý với nhau, mất lòng trước đặng lòng sau.
Lúc tới Nguyệt Hiên viên nơi có căn phòng nhỏ của nàng, Khanh chợt nhớ ra điều gì.
Cô Đào chạy tới khoác áo cho nàng, không đợi Đào càm ràm, Khanh hỏi:
“Đào, hôm nay mùng ba tháng ba phải không nhỉ?”
Cô Đào định nói thấy nàng hỏi thì thoáng khựng một nhịp, rồi gật đầu:
“Vâng.”
“Em bắc cho ta nồi nước, mình làm bánh trôi đi, tết Hàn thực mà không có đĩa bánh thì chẳng ra sao cả.”
“Sao người không bảo ngự phòng làm?”
Thuần Khanh thở hắt ra.
“Trước kia ở Lộc An ta làm quen rồi, tự nêm tự nếm thì mới vừa miệng được.”
“Vâng, vậy người đợi em chút.”- Đào đồng ý.
Thật ra, Khanh xạo đó.
Nàng làm gì có kí ức nào ở Lộc An chứ.
Trong chính truyện, Khanh bị bà cả Tạ gia đày về đó tự sinh tự diệt.
Trong ngót chục năm Khanh ở huyện đó, Mạc Thị là người nuôi dưỡng Khanh, dạy nàng nhiều thứ hay ho về mấy tiết cổ truyền như vậy.
Cũng vì thế mà mùng ba tháng ba hàng năm Khanh đều làm bánh, lúc về vương phủ cũng thế.
Nhưng lại chẳng biết rằng nguyên do thực sự ngự trù vương phủ không bao giờ làm bánh trôi là gì...
Năm xưa Mai Tần, sinh mẫu Trần Nhật Tuân bị người ta tẩm độc vào bánh trôi dịp tết hàn thực mà dẫn đến sinh non, băng huyết.
Tuân sinh mùng ba tháng ba, và Mai Tần cũng mất vào ngày sinh thần chàng.
Tháng ba năm nay là bữa giỗ đầu tiên sau mấy năm chinh chiến phương Bắc mà Tuân có mặt ở Thăng Long.
Mai tần xuất thân thấp kém nên chẳng có ai hương hỏa hay dọn mộ phần cho.
Tầm này chắc Nhật Tuân chuẩn bị đến lăng tẩm dọn dẹp hương áng cho bà.
Trong “Đại Việt hoa sữa nở” lúc Tuân về thì Khanh đợi ở cửa đến tận gần canh ba, còn che mưa cho hắn, lúc vào phòng thì chính cái đĩa bánh trôi làm tan vỡ chút hào cảm Khanh vừa tạo dựng, phu thê từ đó có rạn nứt.
Thuần Khanh hiện tại thì chắc chắn sẽ không ngu ngốc thế.
Nhưng nàng vẫn sẽ làm bánh trôi.
Vì nàng muốn ăn.
Có điều sẽ không làm cho hắn.
Mà nàng cũng biết Tuân có cử Tống Vân- thị vệ thân cận của hắn giám sát nàng, vì nghi nàng có qua lại với bên Hoàng Hậu.
Lát bắc nồi nước trong sân viện sẽ có khói, hắn tưởng cháy sẽ đổ nước dập lửa.
Rồi khi đó có gì hỏi hắn về quá khứ của Tuân cũng được.
Chứ đùng cái kêu biết quá khứ của Tuân, đòi làm mâm cơm cúng cho Mai tần...!mà nàng mới dưới Lộc An lên, hắn không nghi kị nàng chết liền, đến cả cung nữ trong cung cũng chả mấy ai biết Mai tần.
Bởi sau khi Mai tần mất Hoàng Hậu nhận nuôi Tuân, nên chẳng còn ai nhớ tới sinh mẫu hắn nữa.
Thế rồi mọi chuyện y như Khanh đoán, nàng vừa vớt được mẻ bánh đầu tiên, cả một chậu nước đã dội thẳng xuống người nàng.
“Cháy! Nguyệt Hiên viên cháy rồi!”
“Tống! Vân!”.