Độc Sủng Kiều Thê Một Đời Yêu Em

**Liên Hách sau cuộc họp cậu sang phòng tôi một lúc, tôi có việc cần bàn bạc với cậu…**

**Được, tôi biết rồi…**

Vũ lão gia đứng dậy nhìn Vũ Liên Hách nói, sau đó rời khỏi phòng trước…

Vũ Liên Hách sau khi nói xong liền liếc nhìn mẹ kế, đúng là ngay lúc này mẹ kế cũng đang nhìn chằm chằm về phía anh…

Đợi mọi người rời khỏi phòng họp hết, lúc này mẹ kế liền trở mặt lên tiếng…

**Mày đừng vội đắc ý quá, chưa đến bước cuối cùng thì vẫn chưa biết ai thắng đâu…**

Ngay lúc này Vũ Liên Hách chuẩn bị rời khỏi phòng họp liền bị lời nói của mẹ kế giữ lại, anh liền nhếch môi cười khiển đáp lại…

**Vậy thì bà cứ chờ mà xem, những kẻ chuyên làm chuyện trái với lẽ thường như bà, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu…**


Vũ Liên Hách sau khi thành công chọc điên mẹ kế mới hài lòng mà rời khỏi…

Trong khi mẹ kế lúc này đã tức đến nghẹn họng, nhanh chóng lên tiếng đáp trả nhưng Vũ Liên Hách đã rời khỏi phòng lúc nào không biết…

**Thằng ranh con, dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu đó sau, cứ chờ mà xem ngày bọn bây vui vẻ sẽ không còn lâu nữa đâu…**

Mẹ kế tức giận hất tung mọi thứ trên bàn xuống sàn, hằn giọng hét lớn…

**A… khốn kiếp…**

Hai tuần sau đó…

Những ngày này mọi người đều phải tăng ca đến khuya mới có thể về nhà, dự án mà quá lớn khiến cho mọi người không dám lơ là một chút nào cả…

Với cường độ làm việc liên tục như vậy đã khiến mọi người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng vì tiền thưởng quá lớn, nên dù có mệt mỏi cùng phải cố gắng…

Mà mẹ kế lúc này vì không để mọi người nghi ngờ cũng ra sức làm việc rất chăm chỉ…

Tuần kế tiếp…

Thời gian này mọi thứ đều đã chuẩn bị bước vào giai đoạn hoàn thành bản thảo, cũng như số liệu đấu thầu…

Nhưng mọi người lại chẳng vì vậy mà thả lỏng, ngược lại còn đẩy nhanh tiến độ hơn nữa, để cho mọi thứ hoàn thành sớm hơn dự định…

Và sau ngày kế tiếp, tất cả đều đã hoàn thành như mong đợi, mọi người nhanh chóng đem đến đưa cho Vũ Liên Hách kiểm tra lại…


Nếu không có vấn đề gì nữa, sẽ mang đến cho chủ tịch xem qua, sau đó sẽ cất cẩn thận vào két sắt của công ty…

Chỉ cần đợi đến ngày đấu thầu sẽ mang đến đó nộp thôi, Vũ Liên Hách biết rõ mọi người đều đã thấm mệt, nên quyết định chi tiền để mời mọi người một bữa ăn thịnh soạn…

Tất cả đều vui mừng mà hò hét, Vũ Liên Hách không tham gia với mọi người, mà chỉ đưa ra một tấm thẻ đen…

Sau đó nhanh chóng quay về nhà ôm vợ, hơn nữa tháng nay Vũ Liên Hách đã không được ôm vợ ngủ rồi…

Vũ Liên Hách luôn về đến nhà khá khuya, sau khi tắm gội xong lại phải qua thư phòng làm việc, đến gần sáng mới về phòng ngủ…

Lo lắng sẽ làm Kiều Uyển Đình tỉnh giấc, cho nên Vũ Liên Hách chỉ dám nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh mà ngủ…

Đến sáng ngày hôm sau khi cô chưa tỉnh giấc thì Vũ Liên Hách đã rời đi, trước khi đi anh không quên hôn nhẹ vào trán cô thì thầm một câu… ***Vợ à, thời gian này phải để em chịu thiệt thòi rồi, đợi anh*..** Thời gian này Kiều Uyển Đình cũng không có chuyện gì làm, chỉ quanh quẩn suốt ngày ở nhà, không thì lại về nhà mẹ Kiều để chơi cho khuây khỏa…

Nhiều lần rất muốn đến Vũ thị để gặp Vũ Liên Hách, nhưng lại sợ sẽ làm phiền anh trong lúc làm việc nên thôi…

Bởi vì cô từng nghe Vũ Liên Hách nói, dự án lần này rất quan trọng với tập đoàn, cũng là mẻ lưới được giăng ra để bắt trọn mẹ kế vào tròng…


Kiều Uyển Đình cũng rất hiểu chuyện, hằng ngày đều sẽ đợi anh đến khuya, cho đến khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay…

Còn về phía Vũ Liên Hách cũng biết cô ở nhà một mình sẽ rất nhớ anh, cho nên mỗi ngày anh đều gởi tin nhắn yêu thương đến cho Kiều Uyển Đình…

Hi vọng cô sẽ bớt buồn, không những vậy Vũ Liên Hách còn nhờ Vũ Liên Nguyệt, thời gian này thường xuyên cùng cô ra ngoài đi dạo…

Ngày hôm nay cũng vậy, Kiều Uyển Đình sau khi về đến nhà liền vào phòng tắm gội, sau khi đã sấy khô tóc nhanh chóng trèo lên giường đi ngủ…Hôm nay cô quyết định sẽ không thức chờ anh nữa mà đi ngủ sớm, biết đâu sáng nay dậy sớm là có thể nhìn thấy Vũ Liên Hách rồi... Mới có Hơn chín giờ đêm, Kiều Uyển Đình đã tắt hết tất cả đèn trong nhà để đi ngủ, vừa nằm xuống được một lúc, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng động mạnh dưới nhà…

Mà những lúc ở nhà một mình thế này Kiều Uyển Đình không hề khóa chặt cửa phòng lại, chủ yếu là để vậy để Vũ Liên Hách quay về sẽ dễ dàng vào phòng ngủ hơn…

Kiều Uyển Đình bất giác ngồi bật dậy, bởi vì những người tập võ thính giác sẽ rất nhạy bén, không một chút lo lắng mà đi xuống nhà xem…

Trong khi Vũ Liên Hách lúc này lại đang chật vật đi vào nhà, không hiểu vì sao hôm nay đèn trong nhà lại tắt hết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận