Độc Sủng Kiều Thê Một Đời Yêu Em

Vũ Liên Hách yêu chiều hôn nhẹ lên trán Kiều Uyển Đình một cái, sau đó kéo nhẹ cô vào lòng ôm chặt, cùng nhau chìm vào giấc ngủ say…

Sáng hôm sau…

Kiều Uyển Đình thức dậy cũng đã là chín giờ sáng, cô liền nhìn sang gối bên cạnh tìm kiếm Vũ Liên Hách…

Nhưng lại chẳng thấy anh đâu cả, nghĩ rằng anh đã đến tập đoàn làm việc, Kiều Uyển Đình ngồi một lúc trên giường mà than trách…

**Haizzzz…tại sao hôm qua mình lại ngủ quên kia chứ…**

**Hiếm khi Liên Hách anh ấy mới về nhà sớm một ngày…**

**Thật là tức quá đi mà, dạo này mình cứ sao đâu á, những cơn buồn ngủ luôn đến bất chợt, sau đó thì ngủ lúc nào cũng không biết…**

**Chẳng lẽ mình đã có bé con rồi sau, nhưng mà bà dì của mình còn vài ngày nữa mấy đến, chắc là do mình nghĩ nhiều rồi…**

Niềm vui vừa hé nở trong đầu thì nhanh chóng bị Kiều Uyển Đình dập tắt, tuy những chịu chứng này rất khác thường…

Kiều Uyển Đình không nghĩ mình có bé con, bởi vì cô nghĩ rằng bà dì lần tiếp theo vẫn chưa đến, chỉ nghĩ do dạo gần đây cô quá nhàn rỗi…


Suốt ngày chỉ ăn với ngủ, không thì lại quay về nhà mẹ Kiều, được mẹ Kiều chăm sóc quá chu đáo, đã khiến cho Kiều Uyển Đình sinh ra thói quen như vậy…

Ngay lúc này chiếc bụng phản chủ của Kiều Uyển Đình, lại không ngừng đánh trống liên hồi, bất ngờ cô liền khịt khịt cái mũi nói…

**Lại đói nữa rồi, huhu Liên Hách đáng ghét, sau lần nào anh cũng không đợi em dậy rồi hả đi làm vậy…**

**Anh ấy ức hiếp tao, giờ đến mày cũng muốn ức hiếp tao nữa, cái bụng phản chủ này…**

Kiều Uyển Đình giận dỗi vả nhẹ vài cái vào bụng của mình, sau đó bí xị đi vào phòng tắm…

Một lúc sau Kiều Uyển Đình buồn bã đi xuống nhà, muốn xem hôm nay quản gia sẽ nấu món ngon gì đây…

Nghĩ đến một bàn thức ăn trước mắt, Kiều Uyển Đình bất ngờ vui vẻ trở lại, những chuyện buồn lúc nãy cũng tự nhiên quên hết…

**Dì ơi, hôm nay dì chuẩn bị món ngon gì cho con vậy…**

Vừa đi xuống cầu thang, Kiều Uyển Đình đã vội lên tiếng hỏi quản gia, rồi đi vào phòng bếp lấy cho mình một lý nước lọc uống…

Trong khi đó Vũ Liên Hách đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy giọng nói của Kiều Uyển Đình liền mỉm cười lên tiếng đáp lại…

**Vợ dậy rồi à, mau lại đây ngồi xuống đi…**

**Hôm nay chồng nấu rất nhiều món ngon cho vợ dùng, xem có hợp khẩu vị của vợ không…**

Kiều Uyển Đình đang uống nước đến chút nữa cũng bị sặc, khi nghe thấy giọng nói của Vũ Liên Hách…

Lúc đi vào bếp cô đã không để ý, cứ nghĩ là dì quản gia đang nấu ăn…

Mặc dù rất bất ngờ nhưng Kiều Uyển Đình lại rất vui vẻ, lập tức bước đến ôm chặt lấy Vũ Liên Hách từ phía sau…

**Chồng à, hôm nay anh không đi làm sao…**

Vũ Liên Hách nghe thấy giọng mè nheo của vợ liền mỉm cười tắt bếp, sau đó xoay lại ôm vào lòng nhẹ nhàng lên tiếng…


**Hôm nay anh không đi làm, muốn ở nhà với vợ…**

**Những ngày gần đây anh xin lỗi, vì đã không ở bên cạnh em, vợ à đừng giận anh được không…**

Mà Kiều Uyển Đình sau khi nghe thấy mấy lời này của anh thì liên tục lắc đầu, vòng tay cũng ôm anh chặt hơn…

**Không em không giận anh đâu, em hiểu công việc của anh bận rộn thế nào mà…**

**Vợ à cuới được em thật tốt…**

**Ừm…**

Kiều Uyển Đình thích thú ôm chặt lấy anh mỉm cười không thôi, hôm nay có Vũ Liên Hách ở nhà cô thật sự rất vui…

**Được rồi, qua bàn ngồi xuống đi, để anh mang thức ăn lên cho em dùng, trời cũng sắp trưa rồi đấy…**

**Ừm…**

Vũ Liên Hách cẩn thận kéo ghế cho Kiều Uyển Đình ngồi xuống, sau đó cho thức ăn vào dĩa mang đến cho cô…

Cả ngày hôm đó Kiều Uyển Đình cứ dính người đến kỳ lạ, đến ngay cả Vũ Liên Hách cũng vô cùng khó hiểu…


Đến đêm Kiều Uyển Đình vẫn muốn Vũ Liên Hách ôm chặt lấy mình vào lòng, thì cô mới có thể ngủ ngon được…

Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ nhưng trong lòng Vũ Liên Hách vẫn rất hưởng thụ, được vợ yêu bám dính thế này ai mà chả thích chứ…

Ngày hôm sau…

Hôm nay Vũ Liên Hách phải quay về tập đoàn Khuynh Thế để xử lý một số chuyện quan trọng, nhưng cô vợ nhỏ này cứ dính chặt thế này làm sao anh đi được đây…

Hết cách Vũ Liên Hách liền mang cô đến tập đoàn vậy, mọi người ở đây đều đã biết Kiều Uyển Đình là phu nhân chủ tịch nên cũng không dám bàn tán…

Mà cô lễ tân giúp Kiều Uyển Đình ngay trước, cũng đã được thăng lên chức trưởng phòng…

Không phải vì cô ấy có công giúp đỡ Kiều Uyển Đình, mà bởi vì Vũ Liên Hách đã nhìn thấy khả năng của cô ấy…

Cả ngày hôm nay Kiều Uyển Đình ở bên cạnh cũng chẳng biết làm gì cả, cô buồn chán lấy laptop ra để xem những kiến thức mới trong y học …

Cảm thấy đói thì bảo Vũ Liên Hách mang thức ăn đến cho mình, khi mệt mỏi cũng sẽ nằm ngay ra ghế sofa để ngủ…

Bởi vì đây là phòng riêng của Vũ Liên Hách, nên Kiều Uyển Đình cũng chẳng cần phải để ý đến ánh mắt của người ngoài…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận