Độc Sủng Kiều Thê Vì Em Là Vợ Anh

Phương Tú Âm biết hành động khi nãy của cô khiến Lâm Mỹ Hạnh không vui nên sau khi đưa Trần Hạo Phong trở về phòng thì cô liền đến tìm bà ta để nhận lỗi, tiện thể tặng cho bà ta một số món quà cao cấp…

“Dì à, khi nãy Trần Hạo Phong có nói vài lời quá đáng, con thay mặt anh ấy xin lỗi dì…”

Lâm Mỹ Hạnh mỉm cười tỏ vẻ khinh bỉ, ít ra Phương Tú Âm này còn biết điều hơn cái tên Trần Hạo Phong kia. Đột nhiên trong đầu bà ta nảy ra ý định muốn thông qua Phương Tú Âm để giám sát nhất cử nhất động của Trần Hạo Phong, dù gì đi chăng nữa nếu Phương Tú Âm muốn một cuộc sống bình yên thì đều phải dựa vào bà ta cả…

“Được rồi, dì biết tính khí của Trần Hạo Phong không được tốt cho lắm, dì cũng không để bụng đâu…”

Phương Tú Âm mỉm cười nhẹ nhàng liền đặt hộp quà cao cấp xuống, cô chậm rãi lên tiếng…

“Dì à, thật ra con cảm thấy dì rất xinh đẹp và sang trọng, nên con nghĩ những thứ cao cấp nhất mới hợp với dì, vậy nên con đã chọn trà Đại Hồng Bào làm quà, loại trà này có hương thơm đặc trưng, vị ngọt nhẹ và màu đỏ rực rỡ. Ngoài ra uống trà này thường xuyên cũng mang lại nhiều lợi ích sức khỏe, bao gồm tác động chống oxi hóa, hỗ trợ tiêu hóa và giảm căng thẳng…”

Lâm Mỹ Hạnh đương nhiên là biết loại trà này, bà cũng từng được nếm thử khi theo Trần Hạo Huân đến gặp đối tác, nhưng vì cô có vốn hiểu biết khá hạn hẹp nên không biết được đây là loại trà gì để mua lại, bà cũng không dám hỏi Trần Hạo Huân vì sợ ông sẽ phê phán mình…

“Dì chỉ uống những loại trà cao cấp, nếu là đồ rẻ tiền thì con nên mang tặng người khác…”


Phương Tú Âm chỉ cần nhìn gương mặt của Lâm Mỹ Hạnh liền biết bà ta không phải là người hảo trà, cũng không có kiến thức chuyên môn trong việc lựa chọn những sản phẩm chăm sóc sức khoẻ cao cấp, cái mà bà ta quan tâm chỉ là thứ này có đắt tiền hay không…

“Dì yên tâm đi ạ, trà đại hồng bào là một loại trà đặc biệt được sản xuất từ lá trà và hoa đại hồng bào, loại hoa này có màu đỏ tươi sáng. Trà này có hương thơm đặc trưng, vị ngọt nhẹ và màu đỏ rực rỡ. Giá trung bình cho mỗi kg gần hai triệu đô…”

Lâm Mỹ Hạnh vừa nghe đến đây liền sáng mắt, bà ta hài lòng nhìn về phía Phương Tú Âm…

“Vậy thì con pha cho dì một tách đi…”

Phương Tú Âm vẫn giữ nụ cười trên môi, cô nhanh chóng pha cho Lâm Mỹ Hạnh một tách trà thật thơm ngon rồi đưa cho bà…

“Con mời dì ạ…”

Lâm Mỹ Hạnh nhìn bộ dạng ngoan ngoãn thấp hèn của Phương Tú Âm lại càng cảm thấy hài lòng, đây mới đúng là bộ dạng mà một đứa con gái thuộc tầng lớp trung lưu nên có, chứ không phải là cái bộ dạng vênh váo kia…

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì con xin phép ra ngoài, khi nào có đồ tốt con lại mang đến cho dì…”

Lâm Mỹ Hạnh vừa uống trà vừa phẩy phẩy tay ý đuổi Phương Tú Âm rời đi, dù sao thì thứ bà ta quan tâm chỉ là mấy món đồ tốt chứ không phải lòng thành của Phương Tú Âm…

Phương Tú Âm vẫn giữ nụ cười trên môi khi trở lại phòng, cô nhanh chóng tiến về phía Trần Hạo Phong…

“Hôm nay chúng ta đi dạo nhé…!”

Cũng lâu rồi Trần Hạo Phong không ra ngoài nên hắn vô cùng vui mừng đồng ý với đề nghị của Phương Tú Âm, nhưng hắn có chút thắc mắc vì sao cô lại rời khỏi phòng lâu như thế…


“Khi nãy em đi đâu vậy?”

Phương Tú Âm nhớ lại chuyện khi nãy liền không kìm chế được mà mỉm cười, cô cũng không muốn giấu diếm mà thuật lại cho Trần Hạo Phong nghe…

“Em mang quà đến tặng cho dì Lâm, hi vọng dì ấy có thể đối xử với anh tốt hơn một chút…”

Trần Hạo Phong thừa biết mọi chuyện không đơn giản như thế nhưng hắn vẫn tỏ ra là tin tưởng Phương Tú Âm. Dù sao thì biểu cảm hớn hở của cô cũng là bằng chứng tố cáo chuyện xấu mà cô vừa gây ra rồi.

Phương Tú Âm nhờ vệ sĩ giúp cô đỡ Trần Hạo Phong vào trong xe, sau đó bọn họ cùng đến công viên để đi dạo, nhân tiện Phương Tú Âm cũng phải tranh thủ làm cho xong một vài công việc còn đang dang dở…

“Thời tiết hôm nay tốt thật đấy, trời nhiều mây nhưng không có mưa…”

Trần Hạo Phong ngồi bên cạnh Phương Tú Âm để xem cô làm việc, mặc dù chuyện này khá nhàm chán nhưng lại là khoảnh khắc khiến lòng hắn cảm thấy bình yên nhất…

“Chúng ta còn chưa đi hưởng tuần trăng mật nữa…”

Phương Tú Âm cảm thấy chân của Trần Hạo Phong không tiện nên cô không dám đề xuất với hắn vì sợ hắn buồn, nhưng nếu hắn đã nhắc đến chuyện này trước với cô thì cô cũng không có lý do gì để từ chối…


“Để em lên kế hoạch rồi chúng ta đi chơi nhé…!”

Trần Hạo Phong gật đầu, hắn ngoan ngoãn ngồi nhìn Phương Tú Âm làm việc đến mức ngủ quên lúc nào không hay, cho đến khi tiếng điện thoại của hắn reo lên inh ỏi…

“Có chuyện gì à?”

Giọng nói của người hầu có chút khẩn trương, dường như sự việc xảy ra vô cùng nghiêm trọng…

“Thưa thiếu gia, ngài và thiếu phu nhân hãy mau chóng trở về đi ạ, phu nhân bị ngộ độc rồi!”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận