Độc Sủng Kiều Thê Vì Em Là Vợ Anh

Phòng ngủ của Trần Hạo Phong giáp với khu vườn sau nhà nên không có vệ sĩ túc trực, nếu chẳng may có thì chỉ cần đánh cho ngất là được. Dù sao bọn vệ sĩ ở khu này cũng chẳng ai để tâm là bao…

“Cậu điên thật đấy Trần thiếu, nhảy lên nhảy xuống từ tầng sáu mà vẫn lành lặn…”

Trần Hạo Phong cười cười liền đóng cửa sổ lại ngay khi Vương Trạch Vinh rời đi, hắn định đi tắm thì phát hiện màn hình máy tính còn sáng đèn, bên trên là gương mặt của một cô gái vô cùng trẻ trung xinh đẹp…

“Phương Tú Âm? Sao nhìn mặt giống con nhím nhỏ thế nhỉ?”

Trần Hạo Phong đoán đây là người vợ hờ do cha mình sắp xếp, hắn cũng chẳng cần hiểu nguyên nhân tại sao cô gái này đồng ý lấy một tên tàn tật như hắn, nhưng hắn bắt buộc phải dùng mọi thủ đoạn để đuổi con nhím nhỏ này tránh càng xa càng tốt mới được…

Đúng lúc Phương Tú Âm định đi ngủ thì cô vô thức hắt hơi liên tục vài cái như có ai đó đang nói xấu mình, đột nhiên bên tai cô truyền đến tiếng điện thoại vang lên inh ỏi…

[Ôi cục cưng của tớ, cậu có nhớ tớ không?]


“Cục cưng của cậu sắp lấy chồng rồi này, tớ không thể ngoại tình với cậu được nữa đâu!”

[Ôi bảo bối, cậu lấy chồng thật à? Sao từ bỏ cuộc chơi sớm thế? Chúng ta còn chưa đi uống rượu cùng nhau nữa mà?]

“Chuyện là gia đình tớ nhận làm “Angel’s tears” cho một tài phiệt giàu nứt đổ vách, đại diện của gia đình đó là kim cương đỏ, nhưng chẳng may kim cương đỏ lại bị ai đó tráo thành kim cương nhân tạo nên họ yêu cầu tớ cưới con trai họ xem như đền bù tổn thất…”

[Tài phiệt á? Ai cơ?]

“Trần đại thiếu gia…”

[Ôi trời! Vậy tớ thà cưới chồng bình dân còn hơn, cái tên Trần thiếu đó là phế nhân nổi tiếng của Trần gia còn gì? Lấy về cũng chỉ để ngắm cho đẹp chứ làm ăn được gì nữa…]

“Trong đầu cậu toàn thứ vớ vẩn gì không thế? Tớ và anh ta không quen không biết, tớ chỉ thấy khó chịu khi hôn nhân của mình bị sắp đặt mà thôi!”

[Này, khi nào tớ về nước thì giới thiệu em chồng của cậu cho tớ đi, nghe nói anh ta là người thừa kế của Trần gia đấy, tớ cũng muốn trở thành phu nhân nhà tài phiệt…]

“Cậu có bản lĩnh thì đến đám cưới của tớ rồi chủ động bắt chuyện với anh ta đi…”

[Khi nào cậu cưới?]

“Cuối tuần sau, lúc ba giờ chiều.”

[Được rồi, nhớ ra đón tiểu bảo bối của cậu đấy nhé!]


Phương Tú Âm không biết là Mạn Châu đang nói giỡn hay nói thật, dù sao tính tình của bạn cô vô cùng phóng khoáng nên những trò đùa khi nãy có thể nghe cho vui là được. Với cái tính nhanh chán và sống không quy củ của Mạn Châu thì còn lâu mới trở thành phu nhân nhà tài phiệt được..

Phương Tú Âm nghĩ cũng nên thông báo cho bạn bè của mình một tiếng trước khi cô kết hôn để bọn họ tránh bị sốc khi đọc được tin tức trên báo. Quả đúng như cô nghĩ, phản ứng của bọn họ giống hệt Mạn Châu, thậm chí còn có người khuyên cô nên bỏ trốn trước khi trở thành một người phụ nữ khô khan xấu xí đến già…

Phương Tú Âm vừa giải toả hết bực tức trong người ra nên cô có thể ngủ ngon giấc hơn một chút, hôm sau lại đi tìm cảm hứng để thiết kế ra một bộ trang sức mới, lần này cô sẽ chọn một màu duy nhất là màu chủ đạo của trang sức, khách hàng mục tiêu cũng thay đổi thì giới thượng lưu sang giới trung lưu. Đồng nghĩa với việc giá thành của trang sức sẽ giảm xuống một chút…

Sáng sớm, Phương Tú Âm thay đồ để ra ngoài đi dạo, cô mới về nước nên chưa có thời gian đi đây đi đó để xem có sự đổi mới nào hay không. Đa số những khu vực nội thành đều có rất nhiều ngôi nhà cao tầng và trung tâm thương mại, ngoài ra còn có công viên mới được xây dựng bên kia đường…

Phương Tú Âm quyết định chọn màu chủ đạo là màu xanh lá đậm, thiết kế cũng gần giống như một chiếc lá cây nhưng chi tiết và tinh tế hơn một chút. Cô chăm chú phác hoạ lên bảng vẽ của mình để tránh thất thoát ý tưởng, sau đó mới đồ lại từng nét để bản vẽ trông rõ ràng hơn…

Vì Phương Tú Âm đang tập trung cao độ nên cô không để ý xung quanh cho lắm, nếu bây giờ cô chịu để ý một chút sẽ thấy được Vương Trạch Vinh đang cầm điện thoại lên để chụp vài bức hình của cô, sau đó gửi cho Trần Hạo Phong đang khốn khổ trên chiếc xe lăn ở biệt thự…

“Vợ cậu đang ở đây này, chạy nhanh đến bên cô ấy đi!”

Trần Hạo Phong bất giác nói hai chữ tên khốn ra khỏi miệng, hắn thật sự muốn vặn cổ Vương Trạch Vinh ngay bây giờ vì dám chọc tức hắn. Vậy nên hắn quyết định nhắn lại…


“Cô ấy đang làm việc, đừng làm phiền cô ấy!”

Vương Trạch Vinh ngồi nhìn trực diện chỉ nghĩ rằng Phương Tú Âm đang vẽ tranh phong cảnh, ai ngờ đâu tên này chỉ nhìn hình ảnh đã biết là cô đang làm việc rồi…

“Sao cậu biết được hay thế? Vợ chồng đồng lòng đấy à?”

Trần Hạo Phong cố tình khiêu khích nhắn lại một câu khiến Vương Trạch Vinh tức điên lên…

“Đúng vậy đấy! Tên khốn độc thân như cậu không hiểu được cảm giác này đâu…”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận