Chương 107: Thân thế của nhị hoàng tử.
Cơ Dục Hiên nhíu mày, sau đó nhấc chân chạy hụt đi.
Tư Mã Duệ Tịch cũng nối theo sau.
Khiến Minh Uyển lo lắng thét lên: “Nương nương, cẩn thận hài tử.
Nương nương, người đi chậm thôi.”
Đến điện Phát Xuyên, Tư Mã Duệ Tịch liền nghe tiếng gào của Hàn Lĩnh Chi.
Đi vào bên trong, nàng thấy ả nép sát vào lòng Cơ Dục Hiên, không ngừng khóc nấc lên từng tiếng.
Thái hoàng thái hậu đứng bên cạnh cũng lo lắng đi qua đi lại.
“Lần cuối cùng nhìn thấy nhị hoàng tử là lúc nào?”
“Bẩm thái hoàng thái hậu, hôm qua nô tỳ cùng với nhị hoàng tử chơi ở bên ngoài đình viện.
Sau đó, hoàng quý phi sai nô tỳ tới ngự thiện phòng căn dặn thức ăn cho hoàng hậu nương nương.
Nô tỳ liền giao nhị hoàng tử cho Thiết Nhi trông chừng.
Bây giờ mới biết nhị hoàng tử mất tích.”
“Thiết Nhi là ai?”
“Là… là nô tỳ thưa thái hoàng thái hậu.”
Một cung nữ từ bên trong đám người run rẩy đi ra.
Tư Mã Duệ Tịch nhíu mày.
Nàng nhếch môi.
Dùng đầu ngón chân cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Xem ra lần này đức phi kia chơi lớn thật.
Dám dùng cả nhị hoàng tử con trai mình để hạ bệ nàng.
Nếu ả thích vu khống như vậy, nàng từ chối không bằng tuân mệnh.
“Bái kiến thái hoàng thái hậu.
Bái kiến hoàng thượng.” Tư Mã Duệ Tịch khoan thai đi vào.
Bộ dạng mẫu nghi thiên hạ uy quyền chuyên chế khó ai sánh bằng.
Nàng chậm rãi tới chỗ Thiết Nhi quỳ, nhìn nàng ta một lượt rồi mới lãnh đạm nói: “Thiết Nhi là người của cháu.”
Mọi người đánh mắt nhìn nhau.
Giống như chợt hiểu ra chuyện gì đó.
“Hoàng hậu, cháu có biết hôm đó Thiết Nhi trông coi nhị hoàng tử không?” Thái hoàng thái hậu mang theo ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng.
“Tiểu Tịch biết.”
“Cháu biết? Vậy nhị hoàng tử ở đâu?”
Tư Mã Duệ Tịch nở nụ cười, tuy vậy đáy mắt lại mang theo lạnh nhạt hờ hững.
Giống như đang nghe thấy chuyện gì đó rất nực cười.
“Cháu nói cháu biết.
Không có nghĩa là cháu giấu đi nhị hoàng tử.”
“Thiết Nhi là người hầu bên cạnh cháu.
Cháu biết nàng ta giữ Tiểu Minh vậy mà không biết nó đi đứa nhỏ đi đâu sao?” Thái hoàng thái hậu gõ cây gậy xuống nên tạo ra tiếng động lớn.
Đám người hậu có mặt tại đó hoảng sợ cúi thấp đầu.
Mà Thiết Nhi tất nhiên đã hoảng loạn đến quỳ rạp xuống, run lẩy bẩy: “Nô tỳ không biết.
Nô tỳ không có giấu đi nhị hoàng tử.
Nô tỳ xin thề.
Nô tỳ không biết gì cả.”
“Nói rõ ràng xem.” Tư Mã Duệ Tịch kéo chiếc ghế bên cạnh Hàn Lĩnh Chi, bộ dạng không sợ trời, không sợ đất ngồi xuống.
“Bẩm nương nương, là Mạch Liên giao nhị hoàng tử cho nô tỳ, nhờ nô tỳ trông coi.
Nô tỳ cùng chơi với nhị hoàng tử rất bình thường.
Nhưng sau đó… sau đó…”
“Sau đó thế nào?” Thái hoàng thái hậu sốt ruột quá lên.
“Sau đó Hàn công tử tìm tới, nói muốn đưa nhị hoàng tử đi chơi…”
“Hỗn xược, tam ca ta luôn ở Hàn phủ, sao có thể xuất hiện ở chỗ hoàng hậu nương nương?” Hàn Lĩnh Chi từ trong lòng Cơ Dục Hiên, nghe Thiết Nhi nói tới đó liền phẫn nộ đứng bật dậy.
“Nhưng đúng là Hàn công tử đã đưa nhị hoàng tử đi.” Thiết Nhi cúi mặt sau đó lại nhìn tới chỗ Tư Mã Duệ Tịch đầy ẩn ý.
“Có gì ngươi hãy nói cho rõ ràng.
Ở đây có thái hoàng thái hậu, có hoàng thượng, có cả ta sẽ làm chứng cho người.
Không cho phép nửa lời gian dối.
Nếu không… hậu quả tự ngươi gánh lấy.”
Một câu này của Tư Mã Duệ Tịch như liều thuốc an thần bổ sung dũng khí cho Thiết Nhi.
Nàng ta hít một hơi, đáy mắt mang theo căm phẫn hướng tới chỗ Hàn Lĩnh Chi rồi từ từ tường thuật lại.
“Bẩm thái hoàng thái hậu, những lời nô tỳ nói sau đây hoàn toàn là sự thật.
Nếu nô tỳ nói sai đi dù chỉ một chút, nô tỳ nguyện lấy tính mạng cả tộc ra đền tội.”
“Được, ngươi nói đi.”
“Thực ra nhị hoàng tử không phải là do Hàn đức phi sinh ra.”
“Tiện nhân, ngươi đang nói cái gì thế hả? Ăn nói hàm hồ.” Hàn Lĩnh Chi trợn tròn mắt quát tháo.
Ả hết nhìn Cơ Dục Hiên rồi lại nhìn sang thái hoàng thái hậu, quỳ bệch xuống.
Ả tức giận thở hồng hộc, dơ ngón trỏ chỉ về phía nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là hoàng hậu, chính ả ta sai tiện tì này vu khống thần thiếp.”
“Câm miệng.” Cơ Dục Hiên quát lớn, Hàn Lĩnh Chi giật mình ngậm miệng lại.
“Ngươi nói tiếp đi.”
Thiết Nhi như lấy thêm được can đảm, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hàn đức phi vốn dĩ có thai nhưng đã mất rồi.
Sau đó đức phi cho người ra ngoài tìm một đứa trẻ để thay thế.
Nhị hoàng tử thực ra là con của tiểu thư nhà nô tỳ.”
Thiết Nhi nói tới đó, Tư Mã Duệ Tịch đã chẳng thể thở thêm được nữa.
Hóa ra, hóa ra chính là như vậy.
Chẳng trách nàng lại cảm thấy đứa trẻ đó thật thân thiết.
Chẳng trách nàng luôn linh cảm đứa trẻ đó có sợi dây kết nối với mình.
Bởi vì nhị hoàng tử chính là con trai của tứ tỷ, Tư Mã An Nhược.
“Ngươi nói có thật không?” Thái hoàng thái hậu nhíu mày.
Rõ ràng có chút không tiếp nhận được thông tin này.
“Nếu nô tỳ nói nửa lời gian dối thì trời đất không dung tha.
Thực tế đức phi đã biết nô tỳ biết chuyện này.
Cho nên mới bày mưu tính kế cho nô tỳ làm mất nhị hoàng tử.
Thứ nhất là để hại nô tỳ mất mạng.
Thứ hai là vu khống hoàng hậu nương nương.”
“Câm miệng.
Câm miệng.
Không phải sự thật, chuyện này không phải là sự thật.
Tiểu Minh là con trai ta.
Mày ăn nói hàm hồ.
Câm miệng.”.