Cơ Diệt Minh và Cơ Luận Du đều đã được đưa đi, Tư Mã Duệ Tịch ngây ngốc nhìn nam nhần ngồi trước mặt mình.
Khuôn mặt hắn vẫn vẹn nguyên như trong trí nhớ, nhất là hàng lông mày đen rậm và đôi con ngươi chói lóa kia.
Đã lâu không gặp, nàng bây giờ giống như lại được nhìn thấy Lục Việt của hơn năm năm trước.
Cái thời điểm mà hắn chưa bao giờ rời khỏi nàng.
Cơ Việt Y nâng mắt, đối diện với nàng ngoài yêu thương còn có xót xa.
Bọn họ đã cách xa nhau quá rồi!
“Huynh không phải nên ở Miên Trúc sao? Hoàng thượng đâu? Chàng ấy có về cùng huynh không?”
Tư Mã Duệ Tịch nhìn ngã ngó nghiêng nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh tuấn lạnh lùng của Cơ Dục Hiên.
Càng ngày, nỗi lo lắng trong lòng lại một lớn hơn.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Giống như sẽ có chuyện gì đó đáng sợ xảy ra.
“Nhị vương gia…”
“Gọi ta là A Việt.” Cơ Việt Y lãnh đạm nhìn nàng.
Hai bàn tay không biết vì căng thẳng hay vì tức giận mà nắm chặt lại, thành quả đấm.
“Nhị vương gia, ta nghĩ huynh và ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.” Nói rồi, nàng dùng lực đứng dậy.
Vì ngồi quá lâu nên chân bị tê, bước đi có chút chao đảo.
Cơ Việt Y mặc giáp sắt.
Rõ ràng là vừa từ chiến trường Miên Trúc trở về liền chạy thẳng tới đây.
Hắn tới phía sau lưng nàng, bắt lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, nói: “Ta có chuyện cần phải cho nàng biết.”
Nàng nghiêng đầu, hờ hững, lãnh đạm trả lời: “Ta chẳng muốn biết gì cả.
Ta không muốn biết cái gì cả.
Huynh bỏ ta ra.”
Cơ Việt Y lại càng siết chặt tay hơn.
Nếu có thể, hắn muốn cả đời này đều không buông bỏ nàng ra nữa.
“Bỏ ra.” Tư Mã Duệ Tịch kéo tay, cho dù đau đớn, cổ tay đỏ ửng cũng vẫn muốn cách xa hắn.
Ít ra như thế sẽ không làm cho Cơ Dục Hiên buồn.
Ít ra như thế, cho dù nàng không thể yêu phu quân của mình thì vẫn không làm tổn thương hắn.
“Nàng tuyệt tình như vậy…”
“Giữa chúng ta không cần phải sử dụng từ tuyệt tình.”
Năm ngón tay của Cơ Việt Y nới lỏng ra, lỏng dần.
Cho tới khi bàn tay của nàng vụt mất.
Cảm giác trống rỗng thiếu thốn khiến trái tim hắn quặn thắt lại.
Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Việc quan trọng bây giờ là hắn phải cho nàng biết sự thật.
“Nàng không muốn biết chuyện về Tư Mã gia của nàng sao? Không muốn biết vì sao nhị ca nàng lại chết bất đắc kị tử.
Không muốn biết vì sao cha nàng lại tự sát trước mặt nàng sao?”
Cước bộ của nàng dừng hẳn.
Tại sao? Tại sao cứ mỗi lần nàng dứt khoát buông bỏ thì sự thật mà nàng tìm kiếm cứ luôn chặn lối đi của nàng?
Tư Mã Duệ Tịch nắm chặt hai bàn tay, khó khăn lắm mới bình tĩnh đi tới ghế ngồi.
“Huynh nói đi.
Ta chỉ cần đáp án, ngoài ra những lời dừ thưa không cần nói đâu.”
Cơ Việt Y cười.
Nụ cười khốn khổ vô cùng vô tận.
Được…
Hắn sẽ không nói một lời nào dư thừa đâu.
Hắn xin thề.
“Vậy thì nàng đi theo ta.
Giờ mùi Cơ Dục Hiên sẽ trở lại.”
Bây giờ là giờ tỵ, cách giờ mùi cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.
Nhưng nàng chỉ sợ một đoạn thời gian ngắn này nàng cũng chẳng thể chờ hắn được nữa.
Bởi vì nàng có cảm giác, đối mặt với sự thật này, nàng thật sự phải buông bỏ rồi.
“Đi thôi.”
Cơ Việt Y đưa nàng đi rất xa, đi rất xa.
Nhưng càng đi, nàng càng nhận ra con đường quen thuộc.
Nơi này… chính là phủ tướng quân trước kia, gia trang Tư Mã gia của nàng.
Nàng ngước mắt, phủ tướng quân không người bao phủ một mảnh vải trắng, cảnh tang thương đau đớn đến nghẹn lòng.
Nàng rất muốn khóc.
Nhưng nước mắt không có cách nào rơi ra được.
Nàng chỉ ước được khóc một lần cho thỏa thích.
Khóc xong rồi, muộn phiền cùng đau khổ cũng tan biến đi hết.
Tư Mã Duệ Tịch cúi đầu, bình tâm lại và theo bước chân của Cơ Việt Y, đi vào bên trong.
Nàng nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trước, không giống như lần nàng cùng về với Cơ Dục Hiên.
Nàng có cảm giác, hơi thở quen thuộc quẩn quanh bên người mình.
Cái tách mà Tư Mã Kiên thường dùng vẫn nằm trong khay, cái chân ghế mục nát đã được sửa lại.
Cái dòng chữ nàng cùng tứ tỷ viết lên trên cột nhà vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ.
Tim nàng nhói lên.
Nhận ra điều khác thường.
Sáu tấm bia trên bàn thờ đã không còn nữa.
“A Việt…” Nàng quay đầu, nghẹn ngào cùng băn khoăn nhìn hắn.
Vô tình theo cảm xúc mà gọi ra cái tên thân thuộc trước đây.
Nàng hi vọng những gì nàng nghĩ là đúng.
Đúng lúc này, tiếng bước chân lộc cộc vang lên.
Khí thế này còn có thể là ai đây.
Tư Mã Duệ Tịch giật mình lại quay mặt về đại sảnh.
“Nhị ca…” Tiếng gọi của nàng rất nhỏ, rất nhỏ.
Giống như nàng sợ, chỉ cần lớn tiếng một chút, ảo ảnh trước mặt sẽ biến đi mất..