Ngoại truyện 1: Chúng ta của sau này.
Năm năm sau, theo sự thúc dục của quan thần trong triều, Cơ Dục Hiên liền lập tứ hoàng tử Cơ Nam Kỳ lên làm thái tử, cai quản Đông Cung.
Cũng trong năm đó, Tư Mã Duệ Tịch đưa con trai lên kinh thành thi tú tài.
Cơ Luận Du thông minh sắc sảo đạt được trạng nguyên ở tuổi mười ba, trở thành vị trạng nguyên trẻ tuổi nhất thời bấy giờ.
Hắn được thăng quan tiến chức, lên làm thái thú tỉnh Miên Trúc, lấy tên Tư Dục Du.
Mười năm sau, Miên Trúc lại xảy ra đại loạn, Cơ Nam Kỳ đem ba vạn quân ra chiến trường.
Miên Trúc đại thắng nhưng hắn không thể trở về được nữa.
Cơ Nam Kỳ tử trận, Triều Quốc tổ chức đại tang.
Ngôi vị thái tử Đông Cung lại để trống.
Cũng trong chiến trường đó, Tư Dục Du cũng xuất binh, phù tá thái tử đánh thắng Miên Trúc, công lao to lớn truyền đến tai hoàng đế.
Ngài triệu hắn tiến triều, trực tiếp ghi nhận công lao.
“Thần thái thú Miên Trúc Tư Dục Du tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Cơ Dục Hiên ngồi trên ngai vàng nhíu mày.
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn chàng trai trẻ ở dưới.
Trong lòng bỗng nhiên nóng rạn một hồi.
Nhìn như thế nào hắn cũng cảm thấy người này thân quen vô cùng.
“Bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Tư Dục Du đứng thẳng người, khí thế đế vương so với Cơ Dục Hiên năm xưa chỉ có hơn chứ không có kém.
Ngũ quan anh tuấn, càng lớn lại càng tỏa ra soái khí.
Bất luận nữ nhân nào nhìn thấy cũng phải cúi đầu e thẹn.
“Trẫm đã sớm nghe về tài danh của ngươi.
Mười tuổi học thấu hết kinh sách.
Mười ba tuổi thi đỗ trạng nguyên.
Mười bảy tuổi cùng thái tử dẹp loan Miên Trúc.
Qủa là nhân tài hiếm có ở Triều Quốc này.” Cơ Dục Hiên là người kiệm lời.
Để hắn tán thưởng như vậy, ắt người kia phải thực sự có tài.
Ngay cả thái tử cũng chưa được hắn khen ngợi lấy một lần.
Trong cung có lời đồn, từ sau khi Tư Mã hoàng hậu bị phế, hắn trở nên lạnh nhạt vô cùng.
Đối với hai vị hoàng tử cùng vị công chúa nhỏ kia luôn khiêm tốn.
Không bao giờ thể hiện tình cảm ra mặt.
Ngay cả lúc nhận được tin thái tử Cơ Nam Kỳ tử trận, hắn cũng chẳng buồn bao nhiêu.
Bây giờ người này vừa mới có công lập mưu đánh thắng Miên Trúc đã được hắn ca tụng như vậy.
Thật sự là lần đầu tiên.
“Bệ hạ đã quá lời.
Thần chỉ làm theo hạch sách của thái tử điện hạ, không dám giành lấy công trạng.
Hơn nữa bây giờ đang lời thời điểm để tang điện hạ, thần nhận công trạng sẽ khiến điện hạ linh thiêng tủi nhục khôn cùng.”
“Ngươi quả là có tài ăn nói.
Người có công, trẫm ắt sẽ thưởng lớn.
Nay ngươi lập công đại thắng Miên Trúc, trẫm ban thưởng cho ngươi nên duyên cùng lục công chúa.
Từ nay về sau chuyển đến hoàng cung, danh tộc lưu truyền đến ngàn đời.”
Tư Dục Du hoảng sợ quỳ xuống.
Phần thưởng này quả thực quá lớn.
Hắn không dám nhận.
"Bệ hạ, lục công chúa chính là nữ nhi duy nhất của người, thần thân phận thấp hèn, không dám mơ ước trèo cao.”
Cơ Dục Hiên hài lòng gật đầu.
Người này biết trước biết sau, biết nâng người lên, hạ mình xuống.
Lùi một bước, tiến hai bước.
Nếu là người khác, nhận lấy phần thưởng này đã sớm vui mừng tạ ơn.
Nhưng hắn lại từ chối, trong mắt còn có không nguyện ý.
“Ngươi ghét bỏ nữ nhi của trẫm? Hay là ở quê nhà sớm đã có ý trung nhân.”
Tư Dục Du lắc đầu: “Lục công chúa tài sắc vẹn toàn, thần chỉ sợ không thể mang đến vinh hoa phú quý cho nàng.
Nào dám ghét bỏ nàng.”
“Vậy còn gì để nói sao? Cứ như vậy đi.
Hôn sự của ngươi cùng lục công chúa ta sẽ định ngày sau.”
“Thần tuân chỉ.”
Cơ Dục Hiên hài lòng nhìn quận thần bên dưới.
“Còn ai muốn bẩm báo gì nữa không?”
“Thưa bệ hạ, không.”
“Vậy bãi triều.”
Câu chuyện chàng thiếu niên nghèo chăm chỉ thi đỗ tú tài rồi đến cứu nguy cho đất nước, thưởng hôn với Tứ công chúa loan truyền khắp kinh thành.
Ai nấy đều ngưỡng mộ, đều vui mừng đón chờ ngày đại hôn.
Đã lâu lắm rồi Triều Quốc không có được ngày vui như vậy.
Từ khi Tư Mã hoàng hậu bị phế bỏ, hoàng cung u ám, mang cảnh đau thương.
Ngày nàng rời khỏi hoàng cung, từ bỏ vị trí mẫu nghi thiên hạ, Cơ Dục Hiên đứng trên điện An Phong, nhìn bóng nàng xa dần, cả người khụy xuống, đau đớn khóc thành tiếng.
Nàng không biết rằng suốt ba ngày sau đó, hắn vì suy nghĩ nhiều, vì nhớ nàng mà nằm liệt trên giường.
Nếu không phải Phong Huyền phát hiện, có lẽ hắn đã bỏ mạng rồi.
Nàng không biết rằng, mỗi tối lúc đi ngủ, hắn đều ôm lấy bức tranh vẽ nàng vào lòng.
Nếu không ôm nó, hắn không cách nào chợp mắt được.
Nàng không biết rằng, những ngày tháng không có nàng, hắn sống chật vật, thảm hại như thế nào.
Nàng không biết rằng, chỉ cần nhìn điện Tài Minh, hắn lại đau đớn, cả người mệt mỏi, thậm chí còn ho ra máu.
Rất nhiều, rất nhiều cái nàng sẽ không biết được đâu.
Nàng bây giờ thế nào? Có phải đang sống rất vui vẻ không? Có phải chỉ mỗi mình hắn chật vật khi nhớ đến nàng không?
“Tịch tỷ, Tịch tỷ, tỷ biết chuyện gì chưa?”
Nữ nhân ngồi trên ghế, tay vẫn cầm cuộn len mỏng, đan qua đan lại.
Nhan sắc vẫn xinh đẹp động lòng như vậy cho dù đã trải qua bao nhiêu năm.
Nàng mặc một bộ đồ đơn sơ mỏng mảnh, ánh mắt nhu thuần nhìn cô gái trẻ trước mặt..