Đã hơn mươi năm rồi mà cái tên Tư Mã Duệ Tịch kia vẫn tồn tại như một điều cấm kỵ.
Phụ hoàng cấm kỵ tên nàng, phụ hoàng cấm kỵ nhắc đến nàng, phụ hoàng cấm kỵ người ta xúc phạm nàng, phụ hoàng cấm kỵ lập hậu… Rất nhiều, rất nhiều cái phụ hoàng cấm kỵ.
Tất cả cũng do sự kiện năm xưa.
Nàng đi rồi, để lại muôn vàn đau thương ở chốn thâm cung này.
“Ca ca, vì sao? Vì sao?” Mãi không thấy hắn trả lời, Nhất Tịnh bướng bỉnh la lớn.
“Tư Mã hoàng hậu là chính thất của phụ hoàng.”
“Đương nhiên muội biết.
Huynh không thấy phía sau từ Tư Mã chính là từ hoàng hậu sao?” Nàng phụng phịu.
Câu trả lời qua loa như vậy.
Xem ra là khinh thường nàng nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên mới không nói đây mà.
Nàng… sắp cưới phò mã rồi đấy nhé!
“Tứ ca, huynh mau nói cho muội biết đi.
Biết nhiều sau này sẽ không làm phụ hoàng nổi giận.”
Cơ Mạc Long bất đắc dĩ thở dài.
Đứa nhỏ này sinh ra đã được cưng chiều nên bướng bỉnh, tinh nghịch.
Nếu hôm nay hắn không nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, e rằng không thể rời khỏi Minh Thanh điện được.
“Nữ nhân phụ hoàng yêu nhất chính là Tư Mã hoàng hậu.
Muội có biết vì sao phụ hoàng phế nàng đi không?”
Nhất Tịnh lắc đầu.
Yêu nhất.
Yêu nhất mà lại phế đi nàng.
Rốt cuộc là yêu như thế nào?
“Tư Mã gia tạo phản, phụ hoàng liền lần lượt kết tội chết…”
“Hoàng hậu cũng vậy sao?”
Cơ Mạc Long nở nụ cười, lắc đầu: “Không.
Phụ hoàng yêu nàng lắm.
Cho dù phụ hoàng có chết, cũng không để nàng chết.
Chuyện của Tư Mã gia được phụ hoàng giấu rất kĩ.
Chỉ sợ nàng biết sẽ đau lòng.
Nhưng người không ngờ được, khi nàng biết còn đau lòng gấp bội.”
Là chuyện của phụ hoàng, là chuyện của phế hậu, thế mà khi nghe nàng lại cảm thấy đau lòng đến vậy.
Chỉ cần nghĩ đến Tư Mã gia tạo phản mà phụ hoàng vẫn một lòng bảo bọc nàng, che giấu nàng thì đã hiểu yêu nàng đến nhường nào.
“Vậy sau đó thế nào?”
“Hoàng hậu biết tội của Tư Mã gia rất lớn.
Nhưng không thể ngờ được chính phu quân đầu ấp tay gối của mình lại giết chết cha mình, huynh đệ tỷ muội ruột thịt.
Bản thân lại không thể thay họ trả thù, không thể giết phụ hoàng.
Nàng cũng rất yêu phụ hoàng.
Nên đã tự sát.”
Nhất Tịnh giật mình che miệng, ngăn không cho mình phát lên tiếng động nào.
Thì ra tình yêu của họ lại đau đớn như vậy.
“Hoàng hậu đã…”
“Không.
Hoàng hậu không chết.
Nàng được phụ hoàng cứu kịp thời.
Nằm trên giường ngây ngô đến ba năm.
Câu đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại chính là hỏi phụ hoàng những gì người nói trước đó còn hiệu nghiệm không.”
“Đó là câu gì?” Nhất Tịnh tò mò trợn tròn mắt chờ đợi.
“Khi hoàng hậu hôn mê, phụ hoàng nói chỉ cần nàng tỉnh lại, nàng muốn gì phụ hoàng đều đáp ứng.” Cơ Mạc Long quay người, ánh mắt hướng về điện Tài Minh.
Hoàng hậu rời đi lâu như vậy.
Thế mà cung Tài Minh vẫn được phụ hoàng gìn giữ và bảo vệ rất kĩ.
Lính vẫn canh gác, đồ vật vẫn như trước kia, hoa vẫn nở.
Chỉ có nàng là không trở lại.
“Vậy hoàng hậu muốn gì?”
“Phế nàng cùng với nhị hoàng tử và tam hoàng tử.”
Thì ra là vậy.
Phụ hoàng không muốn phế nàng.
Phụ hoàng yêu nàng, yêu nhiều như vậy, sao có thể phế nàng đi.
Hèn gì, cô bé vừa nhắc đến hai chữ Tư Mã, phụ hoàng liền nổi giận.
Đó là vết thương, là một nhát giao trong lòng phụ hoàng.
Để đó sẽ đau, rút ra càng đau gấp bội.
“Phụ hoàng yêu hoàng hậu thật nhiều.
Đến mức quan lại trong triều thúc dục người lập hậu mà người vẫn bỏ ngoài tai.
Chắc trong lòng người chỉ xem một mình nàng là hoàng hậu.”
Nhất Tịnh cảm thán theo hướng Cơ Mạc Long nhìn về phía cung Tài Minh.
Nàng vô tư, vui vẻ, tinh nghịch như vậy.
Thế mà khi nghe đến chuyện của phụ hoàng vẫn không khỏi cảm thấy mong đợi.
Sẽ có chứ? Sẽ có người yêu nàng nhiều như phụ hoàng yêu hoàng hậu chứ?
Nàng quay về rồi.
Hậu duệ cuối cùng của tư Mã gia quay về rồi.
Cuối cùng nàng cũng phải quay trở lại nơi này.
Nơi khiến nàng đau khổ nhất.
“Đứng lại.
Ngươi là ai? Có thẻ bài không?” Lính canh cổng vội vàng dùng giáo chặn nàng lại.
Nàng quên mất.
Nàng đã không còn là hoàng hậu nữa rồi.
Ra vào cung, ắt có lý do.
Minh Uyển ở phía sau lạnh nhạt bước tới.
Khí thế so với năm xưa không có thua chỉ có hơn.
“Đến bẩm với hoàng thượng, có thường dân họ tên Tư Mã Duệ Tịch muốn triệu kiến.”
Nói xong còn không quên nhét một thỏi vàng đặc vào tay hắn.
Ngay lập tức, tên lính vui vẻ gật đầu chạy vào.
Vừa chạy còn vừa nghĩ cô nương ngoài kia thật ngu ngốc.
Cho dù có cho hắn nhiều vàng như thế nào đi nữa, lời báo này cũng không thể đến tai của hoàng thượng được.
Nhưng ai ngờ, người tính không bằng trời tính.
Hắn vừa vào đến chính điện thì bị Ninh công công chặn lại.
“Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải như vậy? Thật không ra cái thể thống gì.”
Tên lính vội vàng cúi người bẩm báo: “Bẩm công công, bên ngoài có người muốn cầu kiến hoàng thượng.”
“Nếu ai muốn gặp hoàng thượng đều gặp được thì ngươi nghĩ thế nào?” Ninh công công lãnh đạm phất tay.
Tên lính lập tức hiểu ý chạy đi.
Cũng may hắn gặp thân cận của hoàng thượng trước.
Nếu bẩm báo chuyện này lên bề trên, hắn có thể nào mất đầu không?
Tên lính rùng mình.
Chỉ vì đồng bạc này mà mất đầu…
Hắn không dám nghĩ tới.
Lần sau tốt nhất nên cẩn thận hơn.
“Khoan đã.”
Ninh công công gọi một tiếng, hắn lập tức dừng lại.
“Ninh công công sai bảo.”
“Người đó có nói họ tên là gì không?”
Tên lính lúc này mới gật đầu: “Có.
Tự xưng là Tư Mã Duệ Tịch.”.