Cơ Luận Du ở bên Cơ Nhạc An một thời gian dài liền nhận được sự tin tưởng của nàng.
Mọi nơi ở trong cung, chỉ cần là nàng gật đầu, hắn đều có thể đi tới.
Đây cũng chính là một trong những điểm thuận lợi cho kế hoạch trả thù của hắn.
Mọi chuyện cứ như vậy theo quỹ đạo mà hắn đặt ra.
Nhưng có một chuyện hắn lại chẳng nắm giữ được.
Chính là tình cảm của hắn đặt trên người nàng ngày một nhiều.
Sự do dự trong lòng hắn cũng ngày một nhiều.
Ở bên cạnh nàng, hắn vô lo vô nghĩ, hắn được là chính hắn.
Sự tinh nghịch cùng kiêu ngạo của nàng khiến hắn không nỡ xuống tay.
Cách ngày đại hôn chỉ còn một tuần, Cơ Nhạc An hẹn hắn ra bờ sông cách hoàng cung không xa.
Nàng mặc thượng phục, váy áo màu xanh nước biển.
Nàng ngồi trên tảng đá lớn, ngây ngô ngắm nhìn đàn chim tung tăng tự do bay lượn trên bầu trời.
Nàng trước kia chỉ có chơi đùa, không cần suy nghĩ cho bất kì ai.
Nhưng bây giờ, nàng sắp trở thành vợ của người ta.
Nàng sẽ không còn được ở bên cạnh hắn nữa.
Cơ Nhạc An thở dài.
Cái thở dài đó tất nhiên Cơ Luận Du đã nghe thấy được.
Hắn hít một hơi, thu lại bộ dạng ảm đám trước đó, nhẹ nhàng tập nở một nụ cười chói lóa, từ sau lưng nàng tiến tới.
“Tiểu công chúa.”
Cơ Nhạc An bị hắn làm cho giật mình.
Bất ngược về phía trước.
Nếu không có hắn ở sau giữ lại, e rằng nàng đã ngã xuống đồng cỏ xanh bát ngát kia rồi.
Tuy nhiên, một lực kéo mà Cơ Luận Du tác động vào lại khiến nàng bổ ngửa ra sau, gọn gàng nằm trong lòng hắn.
Bốn mắt đăm chiêu nhìn nhau, giây phút này như được tồn tại mãi mãi.
Trái tim hòa cùng nhịp đập, hơi thở hỗn loạn quẩn quanh.
Ngay lúc này, Cơ Luận Du thực sự chỉ muốn vứt bỏ hết hận thù.
Toàn tâm toàn ý ở bên cạnh nàng, làm một phu quân bảo hộ nàng, yêu thương nàng mà thôi.
“A Du.” Giọng nói của nàng thật trong trẻo, thật say mê lòng người.
Khiến hắn buông bỏ cả thiên hạ ngoài kia, nguyện trầm luân đắm chìm mãi mãi.
Đôi mắt nàng tròn xoe nhìn hắn, đôi mắt tinh khiết không nhiễm bụi trần.
Nó khiến những tạp nham dơ bẩn trong con người hắn trỗi dậy.
Hắn chợt hiểu ra rằng, cho dù hắn có buông bỏ hận thù thì hắn cũng không có tư cách ở bên một nữ tử tốt đẹp nhất trần gian như vậy.
Hắn ho nhẹ, có định nàng ngồi thẳng dậy.
Đôi bàn tay dần buông lỏng, luyến tiếc thả nàng ra.
“Thần mạo phạm công chúa.
Xin ban cho thần tội chết.” Lại là cái giọng điệu cách xa cả dặm kia.
Cơ Nhạc An bĩu môi, không hài lòng vỗ nhẹ một bên vai hắn.
“Đã bảo không được gọi ta là công chúa.”
“Như vậy sao được?”
Cơ Nhạc An bất đắc dĩ thở dài, hận rèn sắt không thành thép: “Bổn công chúa ra lệnh cho người, không được gọi ta là công chúa.”
“Thần…”
“Ai ya… Bổn công chúa nói thì ngươi cứ nghe đi.
Dù sao đi nữa, không ít lâu sau, ngươi sẽ chẳng thấy được bổn công chúa nữa đâu.”
Nói tới đây, ánh mắt nàng sâu thẳm mang theo đượm buồn.
Nàng chẳng muốn rời xa nơi này chút nào.
Nàng chẳng muốn rời xa phụ hoàng, rơi xa mẹ, rời xa ca ca và cũng không muốn rời xa hắn nữa.
Nhưng phụ hoàng đã nói, trai lớn tuyển vợ, gái lớn gả chồng.
Thân là công chúa đương triều, nàng phải làm gương cho nữ tử trong thiên hạ.
Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
“Bổn công chúa sẽ phải theo chồng.
Ngươi không buồn sao?” Cơ Nhạc An nâng mắt, khó hiểu nhìn hắn rồi lại thất vọng quay sang nơi khác.
Không để ý mới không buồn.
Mà Cơ Luận Du tất nhiên chẳng có gì để buồn rồi.
Phu quân của nàng chính là hắn.
Người nàng sắp tới phải gả cũng chính là hắn.
Thế nhưng, hắn cũng phải giả vờ một chút.
Nếu không kế hoạch xem như thất bại.
“Công chúa thân phận cao quý, chắc chắn sẽ gả cho một đức lang quân tài giỏi.”
Nghe hắn nói như vậy, trái tim nàng nhói lên một hồi.
Nàng bật người đứng dậy khỏi tảng đó, đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn hắn, quát lớn:
“Nhưng ta sẽ phải xa ngươi.
A Du, ngươi thực sự không để ý gì tới ta sao?”
Cơ Luận Du đầu tiên là ngạc nhiên.
Ngạc nhiên tới mức không nói nên lời.
Sau đó, hắn biến ngạc nhiên thành lãnh đạm.
Lãnh đạm quay mặt đi nơi khác.
Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai mới được.
“Công chúa…”
“A Du, ta thích chàng.
Bổn công chúa thích chàng.
Chàng có hiểu không? Chàng có thích ta như ta đã thích chàng không?” Cơ Nhạc An vòng tay, ôm chầm lấy thắt lưng hắn.
Nếu bây giờ hắn thừa nhận hắn thích nàng.
Nàng sẽ tìm tới chỗ phụ hoàng, cầu xin người thành toàn.
Trước kia nàng không có dứt khoát từ bỏ mối hôn sự này là vì nghĩ trước sau gì cũng phải gả, gả cho ai đâu có quan trọng.
Thế nhưng sau khi quen biết hắn, đem lòng thích hắn, nàng thật sự không muốn tiến lên phía trước rồi bỏ lại hắn một mình hiu quạnh ở sau.
Chỉ cần… chỉ cần hắn gật đầu.
Cơ Luận Du nhẹ nhàng gỡ bỏ bàn tay nàng ra.
“Công chúa, thần không xứng với người.”
Cho dù hắn có thích nàng, vậy với tình cảnh của hai người với thân phận của hai người.
Bọn họ sao có thể?
Nàng là lục muội của hắn.
Hắn là tam ca của nàng.
Bọn họ cùng chung huyết thống.
Đó là điều không thể chối cãi.
“Thần không thể mang đến hạnh phúc cho người.”
“Không.
Ta chỉ muốn biết.
Chàng có thích ta hay không mà thôi! A Du, chàng có thích ta không?”
Cơ Luận Du thở dài.
Màn kịch này diễn thật mệt.
Cũng sắp đến hồi kết rồi.
Hắn đành diễn cho hết vậy.
Nhưng vì sao lòng lại cảm thấy không nỡ.
Trái tim lại quặn thắt khổ sở thế này.
Hình như… trong kế hoạch của hắn không có lường trước được rằng hắn sẽ yêu nàng.
Hắn yêu nàng!
“Công chúa, xin lỗi…” Cơ Luận Du cúi đầu.
Nói xong, hắn quay gót rời đi.
Mạnh mẽ, dứt khoát như lúc hắn tìm tới.
Để lại một mình nàng ở phía sau.
Đau đớn suy sụp khụy người xuống.
Ánh mắt khổ sở của nàng dõi theo hắn, đến những chặng đường cuối cùng, đến khi hắn khuất bóng.
“A Du, yêu chàng thật là khổ sở.”.