Chương 47: Không cho phép nàng cự tuyệt.
“Tiểu Tịch.”
Tư Mã Duệ Tịch mơ màng trở người tránh đi tiếng ồn xung quanh.
“Tiểu Tịch, mau dậy đi.”
Nàng hậm hực hừ lạnh một cái, dùng hai tay bịt lấy tai tiếp tục ngủ.
“Mau dậy đi, đừng ngủ nữa.”
Lần này đích thực là nàng không thể ngủ được nữa.
Mắt lim dim hé mở dần thích nghi với ánh sáng chói chang ở bên ngoài lang động.
Sau đó không nhanh không chậm vươn vai một cái, ngồi thẳng người dậy.
Nàng cái gì cũng tốt, chỉ có tính cáu gắt khi ngủ là không được tốt lắm.
Còn nhớ trước kia, Tư Mã Hồng Tuấn đến gọi nàng dậy tập thể dục đã bị nàng đá một cước văng ra tới tận cửa.
Nếu không phải hắn luyện võ sớm đã có thân hình săn chắc, sức mạnh hơn người e rằng với cú sút đó cũng phải nằm liệt giường cả tháng.
“Chàng ồn ào cái gì thế?” Nàng dụi dụi hai mắt, bộ dạng uất ức liếc liếc nam nhân trước mặt.
Hắn trước kia đã ngủ cùng nàng không dưới hai lần.
Nhưng đại đa số đều là nàng tỉnh lại trước, chưa từng chứng kiện bộ dạng ngái ngủ này.
Qủa thật chính là cực phẩm trời ban, khiến tim hắn vô cùng rạo rực.
Hắn sủng nịnh xoa xoa mái tóc của nàng, nở một nụ cười còn tươi hơn cả ánh mặt trời ngoài kia, nói:
“Đêm qua nàng đã đồng ý cùng ta bái đường thành thân.
Giờ lành sắp đến rồi, còn không tiến hành sẽ trễ mất.”
Nàng hít một hơi, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Đêm qua xác thực là nàng có nghe những lời đó, còn có hồi đáp.
Nhưng nàng cứ ngỡ chỉ là trong mơ thôi.
Ai ngờ…
Gả cho hắn.
Cũng không phải chưa từng gả.
Nhưng đó là nàng giả mạo.
Bây giờ chính thức Tư Mã Duệ Tịch trở thành thê tử của hắn, sao có thể không hồi hộp đây?
“Chàng… chúng ta, bái đường ở đây sao?” Vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng xen lẫn lo sợ, nàng lắp ba lắp bắp hỏi.
Đáp trả là cái gật đầu kiên định của hắn.
“Nàng không có cơ hội cự tuyệt nữa rồi! Càng không cho phép nàng cự tuyệt.”
“Bá đạo.”
Tư Mã Duệ Tịch bĩu môi liền bị hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên.
“Đây là đóng dấu.
Tiểu Tịch, nàng là của bổn vương.”
Môi của hắn rời khỏi môi nàng.
Trong một giây sau đó, đầu óc của nàng cũng bị úng nước, tay giữ chặt lấy gáy hắn, cũng nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một ấn tín.
“Đây cũng là đóng dấu.
Lang vương, chàng là của ta.”
Niềm vui bất ngờ ập đến, Cơ Dục Hiên phấn khích nắm lấy tay nàng, kéo nàng rời khỏi giường đá.
Hắn lưu cho nàng một bóng lưng vững chãi.
Nhìn hắn cao lớn che khuất ánh mặt trời kia, lòng nàng nổi lên một hồi rạo rực.
Người này đây sắp trở thành phu quân của nàng.
Vì nàng mà sinh tồn, vì nàng mà vui vẻ.
Thế gian này còn có cái gì hạnh phúc hơn.
Hai người một cao một thấp, một đầy đặn một uy nghiêm kéo nhau tới sảnh chính của lang động.
Lang động trước mặt nàng đã không còn là lang động nữa.
Lang động lúc trước chỉ có đá nước lạnh lẽo, bây giờ đổi thành muôn hoa rực rỡ.
Lang động lúc trước không có lấy một tia nắng ấm lọt vào, bây giờ lại hở một khoảng trời như hấp thụ toàn bộ ánh sáng tốt đẹp của nhân gian.
Lang động lúc trước đặt một chiếc ghế đá cao ngạo, bây giờ lại có thêm một chiếc ghế đá khác bên cạnh.
Dù nhìn vào khía cạnh nào đi nữa cũng đều thấy ấm áp vô cùng.
Lang động lúc trước chỉ toàn sói lớn sói già, bây giờ còn có Khuyết Đàn sư phụ, Phong Huyền, Hải Minh và Cơ Sỹ An.
“Tỷ tỷ.”
Tư Mã Duệ Tịch dang rộng vòng tay đón đứa trẻ kia nhào vào lòng.
Một cỗ ấm áp len lỏi trong tim.
Hóa ra thế gian này ngoài nhị ca và tứ tỷ thì còn có nhiều người yêu thương nàng như vậy.
“Tỷ tỷ, tỷ đi mất làm Tiểu An lo lắng biết bao.” Cơ Sỹ An dương đôi mắt đau lòng nhìn thật kỹ nàng.
“Mấy ngày qua tỷ không có ủy khuất chứ?”
Tư Mã Duệ Tịch liếc sang nam nhân đứng bên cạnh.
Cho dù nàng có muốn ủy khuất đi nữa, nam nhân này chắc chắn cũng không đồng ý đâu.
“Tỷ không sao.
Ngược lại là đệ, ăn sung mặc sướng quen rồi, liệu có khó chịu khi ở đây không?”
“Không sao, không sao.” Cơ Sỹ An xua tay.
Sư phụ, người cũng đến sao? Tư Mã Duệ Tịch reo lên một tiếng rồi bổ nhào về phía Phong Huyền.
Phong Huyền vốn dĩ từ đầu đến cuối chỉ duy trì bộ mặt lạnh, nghe thấy nàng gọi liền trong chớp nhoáng nở nụ cười.
Thái tử phi không nên khách khí.
Sư phụ? Nàng vừa gọi Phong thị vệ là cái gì? Cơ Dục Hiên híp mắt nguy hiểm.
Cũng may có Khuyết Đàn kịp thời đứng ra chữa cháy.
Nếu không...
“Được rồi, giờ lành đã đến, còn không bắt đầu e rằng sẽ thành nghiệt duyên mất.” Đáy mắt Khuyết Đàn lộ ra ý cười.
Cơ Dục Hiên thấu tình yêu, ông là người vui mừng nhất.
Ít ra hắn sẽ không lạnh lùng, sẽ không tàn nhẫn như trước kia nữa.
Đối với tình thương của hoàng hậu chắc cũng sẽ sớm đón nhận thôi.
“Sư phụ, nhờ người làm chứng cho con.”
Khuyết Đàn nhàn nhạt cười, gật đầu.
Cơ Dục Hiên nắm chặt lấy bàn tay nàng, ánh mắt vừa có hạnh phúc, vừa có yêu thương thu trọn hình bóng của nàng.
Nàng cũng nắm chặt lấy tay hắn.
Hai người song hành bước tới vị trí cao nhất ở trong lang động kia.
Hai bên, những con sói hú lên thay thế cho bản tình ca thiêng liêng bất tử.
Xem như là lời chúc phúc của thần dân dâng lên Lang Vương đi.
Đoạn đường này thật dài, cũng thật ngắn.
Bọn họ đi mãi lại tới đích rồi!.