Chương 48: Thân phận bị bại lộ.
Bỗng nhiên, tiếng ngựa hí một đoạn dài, Cơ Dục Hiên nhíu mày đứng phắt dậy.
Khi nhìn rõ người từ trên ngựa nhảy xuống kia, hắn mới buông lỏng xuống, gắt lên:
“Có chuyện gì?”
Ninh công công, hối hả chạy tới.
Để Ninh công công đích thân tới tận đây, e rằng đông cung đã có biến cố rồi.
“Nô tài tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến thái tử phi.”
“Không cần dài dòng, nói.”
Ninh công công sợ hãi cúi thấp đầu, giọng run run bẩm báo: “Bẩm điện hạ, Mạc thừa huy làm loạn ở điện Nhật Nguyệt, nói rằng…”
“Nói cái gì?” Giọng nói trầm thấp nhưng lại tỏa ra sát khí dày đằng đẵng.
Trong lòng hắn dâng lên một hồi bất an.
Mạc Nghiên, lâu lắm rồi hắn cũng không có để ý đến sự tồn tại của nàng.
Xem ra đã bỏ nàng ta quá lâu, nàng ta muốn tạo phản rồi.
Ninh công công liếc bóng dáng nhỏ bé đứng phía sau Cơ Dục Hiên, nửa ngày lắp ba lắp bắp mới nói tròn câu:
“Nói… nói thái tử phi là giả mạo.”
Cơ Dục Hiên nắm chặt cán kiếm rồi mạnh mẽ rút ra khỏi võ.
Kiếm sáng bóng kêu lên một tiếng sắc bén khiến Ninh công công run rẩy quỳ rạp xuống đất.
Kiếm lạnh lẽo vô tình nằm trên cổ ông ta, ông ta sợ hãi vội gào lên: “Điện hạ, xin điện hạ thứ tội.
Xin điện hạ thứ tội.”
Ánh mắt Cơ Dục Hiên vẫn tàn nhẫn nhìn mũi kiếm nhọn hoắc kia.
Ông ta vội vàng lết tới chỗ Tư Mã Duệ Tịch, nắm lấy vạt áo của nàng, van nài: “Thái tử phi, nô tài cầu xin thái tử phi tha mạng.
Đó là lời của Mạc thừa huy, khôn liên quan tới nô tài.”
Một khắc ông ta nói nàng là giả mạo, tim nàng hốt hoảng chấn động, đại não chưa kịp phản ứng thì vạt áo bị ông ta kéo đến.
Nàng giật mình bừng tỉnh, thu lại kiếm trong tay hắn, nhỏ giọng nói: “A Hiên, hắn không có tội.”
“Tiểu Tịch, chúng ta trở về thôi.
Phải trở về sớm rồi!”
Hai người cùng Phong Huyền vội vã tới từ biệt Khuyết Đàn rồi xuất phát trở về.
Lúc tới thượng kinh đã là giờ thân, mặt trời đang lặn xuống, nắng tàn đỏ thẫm in bóng hai người.
Một đoạn đường từ đại điện tới đông cung sao mà xa xôi quá.
Họ đi mãi cuối cùng cũng trở về rồi.
Hạnh phúc, ấm áp toàn bộ đều biến mất đi, chỉ còn lại từng đợt gió lạnh thấu xương chào đón hai người.
“Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến thái tử phi.”
“Minh Uyển, ngươi dẫn thái tử phi thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi.” Cơ Dục Hiên phất tay, bộ dạng lạnh lẽo của trước kia trở về.
Hắn thay đổi nhanh như vậy, thật giống như người ở trên núi Ngự Phong cùng nàng, người bái đường thành thân với nàng, ngươi dẫn nàng tới rừng hoa bất tử, đều không phải là hắn.
Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn rất lâu, nhìn thật rõ nhưng không có cảm nhận được một chút ấm áp nào.
“A Hiên à,…”
“Nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Chuyện còn lại cứ để ta xử lý.”
Nói xong, hắn không nhìn nàng lấy một lần liền quay lưng bỏ đi.
Một cỗ hụt hẫng đan xen tiếc nuối chua xót dâng lên trong lòng nàng.
Thì ra nàng đã trở lại với thân phận giả mạo kia rồi.
Nàng giờ đây không phải là Lang Vương Hậu hắn sủng ái nhất, cũng không phải Tư Mã Duệ Tịch mà hắn yêu nhất.
Nàng là Tư Mã An Nhược, thái tử phi Triều Quốc, chính thê bị thất sủng của hắn.
“Tiểu Uyển, đi thôi.”
Minh Uyển hiểu chuyện nắm lấy cánh tay nàng, dìu nàng vào bên trong.
Trở lại với Cơ Dục Hiên, sau khi hắn rời khỏi Miến Vũ điện của nàng liền cấp tốc chạy tới điện Nhật Nguyệt của hoàng thượng.
Vừa bước vào bên trong, một không khí trầm lặng yên tĩnh khiến lòng hắn bất giác lo lắng bất an.
Hắn nâng mí mắt, ngồi trên cùng là Cơ Văn hoàng đế, bên phải là hoàng thái hậu uy nghi, bên trái là hoàng hậu cao cao tại thượng.
Đến cả thái hậu thường ngày thanh tịnh ở cửa Phật cũng có mặt, e rằng chuyện này sẽ khó giải quyết đây.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, bái kiến hoàng hậu nương nương, bái kiến hoàng tổ mẫu.”
“Đứng lên, đứng lên, mau đứng lên đi.” Hoàng thượng phất tay, mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Cơ Dục Hiên liền đứng thẳng người dậy.
Một tuần rời khỏi thượng kinh lên núi, khuôn mặt hắn tuy bừng bừng sinh khí nhưng vì ăn uống kham khổ mà gầy đi không ít.
Người đau lòng nhất vẫn là thái hậu.
Bà nhờ sự giúp đỡ của nô tỳ thân cận dìu tới chỗ hắn.
Bàn tay già nua vuốt ve khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc trước mặt, đau lòng nói: “Hiên nhi gầy đi rồi! Vất vả cho cháu.”
Từ lúc hắn trở lại hoàng cung, người quan tâm hắn nhất, yêu thương hắn nhất chính là thái hậu.
Nếu không phải bà một lòng che chở hắn, bảo vệ hắn thì có lẽ hắn đã sớm bị người ta tính kế chết rồi.
“Cháu không sao.”
“Thái tử, chuyện của thái tử phi là thế nào?” Người hỏi là hoàng thượng.
Phong thái đế vương quyền lực, nhấc chân nhấc tay cũng toát ra vẻ kiêu ngạo.
Về điểm này, Cơ Dục Hiên chắc chắn là thừa hưởng từ ông ấy rồi.
Nghe hỏi đến, hắn giật mình quỳ rạp xuống.
Chuyện này đã đến tai hoàng thượng, có muốn chối cũng không chối được.
Chỉ cần quan lại trong triều viết sớ bắt điều tra, chắc chắn Tư Mã Duệ Tịch chỉ có con đường chết.
Huống hồ gì ở trong triều, số quan lại đố kỵ với Tư Mã tướng quân cũng không ít.
Số quan lại cấu kết với Nghiêm thái úy, với thập nhị hoàng tử lại càng nhiều.
Chỉ cần bọn họ đồng minh liên kết, cái chức thái tử này của hắn cũng không giữ được.
“Xin phụ hoàng tha cho thái tử phi tội chết, xin phụ hoàng ân xét.”.