Chương 66: Lật đổ thập nhị hoàng tử.
Kẻ này từ sau khi được khai trai thì như biến thành người khác.
Cả ngày trong đầu chỉ toàn nghĩ đến những hình ảnh ghê tởm đó.
Còn kèm theo cả hành động vuốt ve, ám chỉ với nàng.
Nghĩ đến thôi, nàng lại rùng mình.
Quyết tâm duy trì khoảng cách đối với hắn.
Nàng không muốn ngày mai bản thân mình không thể xuống giường.
Hoặc là có tư thế đi kỳ quái như ngày hôm nay.
Hắn tất nhiên hiểu được những suy nghĩ trong đầu nàng.
Thế nhưng không có vạch trần, chỉ thần thần bí bí đi phía trước, cách nàng một đoạn xa.
Khi đã vào trong phòng, hắn dặn dò nô tỳ không cho phép ai tiến đến gần khu vực này, còn có cẩn thận đóng cửa lại.
“Rốt cuộc là chàng muốn làm cái gì?” Tư Mã Duệ Tịch đề phòng lùi về sau hai bước.
Lúc này, Cơ Dục Hiên ở trước mặt nàng lại ngang nhiên tháo thắt lưng ra.
Ánh mắt gian tà dán chặt trên người nàng, miệng nở nụ cười bỉ ổi đến không thể bỉ ổi hơn.
“Chàng mà còn làm loạn, ta..
ta…”
“Nàng thế nào?” Hắn vươn tay, một động tác nhẹ nhàng đã có thể khóa trụ nàng ở trong lòng.
Qủa thực hắn đối với nàng luôn luôn cầu dục không đủ.
Nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
“Chàng cút ra ngoài.
Hôm nay điện Tài Minh của ta đóng cửa, không tiếp đón chàng.” Nàng đẩy hắn ra.
Nhưng chỉ với tí sức lực cỏn con ấy sao có thể lay trụ được tảng đá nặng ngàn tấn là hắn.
“Ta không muốn làm.
Hôm nay không muốn làm.
Chàng mà còn…” Nàng trợn tròn mắt, không can tâm bị hắn khóa trong lòng, gào lên.
Thế nhưng vừa nói được nửa câu liền bị động tác của hắn làm cho khựng lại.
Hắn ở phía sau nàng, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp tinh xảo.
Mở hộp, bên trong là sợi dây chuyền có mặt hình chiếc vương miện.
Hắn nhẹ nhàng nâng níu sợi dây chuyền rồi đeo vào cổ nàng.
Dây chuyền phát sáng trên chiếc cỗ trắng noãn của nàng.
Nó quả thực sinh ra chính là để dành cho nàng.
Đẹp đẽ đến mức, lòng hắn không kìm chế được mà cúi đầu xuống, đặt lên cổ nàng một nụ hôn.
Tư Mã Duệ Tịch vốn bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ.
Sắc mặt lại biến đổi từ kinh ngạc, sang thẹn thùng, lại chuyển sang hạnh phúc, e ngại.
Lúc đầu hắn rời đi cổ nàng, mặt nàng đỏ nựng lên như trái gấc.
“Đây, đây là cái gì?” Tay nàng vươn lên liền chạm phải sợi dây chuyện mát mẻ tinh khiết.
“Là tín vật của ta dành cho nàng.
Nàng là nương tử của ta, nó sẽ là minh chứng cho tình yêu của ta đối với nàng.”
Trên thế gian này, còn có gì hạnh phúc hơn nữa.
Bàn tay nàng co lại, nắm chặt lấy mặt dây chuyền.
Nắm chặt thế này, tình yêu của hắn sẽ không bay mất đi đâu.
“Ta vừa phát hiện ra một chuyện…”
Cơ Dục Hiên nhíu mày, tâm trạng hồi hộp giống như có điềm gì đó rất xấu: “Phát hiện là chuyện gì?”
“Ta vừa phát hiện ra một chuyện.
Chính là ta càng ngày càng yêu chàng.”
Cơ Dục Hiên thỏa mãn ôm nàng vào lòng.
Cuộc đời hắn cũng chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Ngọt ngào qua đi, trắc trở lại đến.
Cơ Dục Hiên mệt mỏi nhìn đống sớ trên bàn.
Từ sau khi cưới nàng, hắn có rất nhiều hơn nữa những chuyện cần giải quyết.
Chuyện đầu tiên và cũng là chuyện quan trọng nhất chính là lật đổ Cơ Chiến Minh và Nghiêm Bính.
Hai người này hành tung bí ẩn.
Làm việc rất gọn gàng sạch sẽ.
Muốn tìm được thời cơ thích hợp để phản kích, e rằng còn rất khó khăn.
“Điện hạ.” Ninh công công đứng ở bên dưới, cung kính cúi đầu.
Cơ Dục Hiên là người thế nào.
Một khi đã dính vào công việc, chỉ sợ rằng cho dù trời có sập xuống cũng chẳng lay động được hắn.
“Điện hạ, Kinh Phương chết rồi!”
Tấm sớ trên tay Cơ Dục Hiên rơi xuống trên bàn.
Tiếng vang chói tai khiến Ninh công công hoàng sợ không dám thở mạnh lấy một hơi.
Không biết bây giờ Cơ Dục Hiên đang nghĩ gì.
Hắn có vẻ trầm tư, ánh mắt lại mang theo sát khí dày đằng đẵng.
Rất lâu, rất lâu sau, hắn mới nhàn nhạt nói: “Hắn là tự sát hay bị ngộ sát?”
“Hắn trên đường trở về nhà thì bị xe chở hàng của một thương nhân đụng phải.”
“Vậy là ngộ sát.
Hay cho kẻ nào ở trước mặt ta khoa chân múa tay.” Cơ Dục Hiên hít một hơi, ném tấm sớ còn lại ở trên tay xuống.
Đối với hắn, giết Kinh Phương chỉ như giết chết một con kiến.
Nhưng hắn không làm vậy, bởi vì còn cần lợi dụng hắn ta để lật đổ Cơ Chiến Minh.
Xem ra bên kia đã bắt đầu hành động rồi.
“Gọi Phong Huyền vào đây.”
“Vâng.”
Ninh công công lui ra ngoài, chưa đầy một phút sau, Phong Huyền liền đẩy cửa đi vào.
Vẫn là bộ y phục màu đen che khuất khuôn mặt đó, Phong Huyền lãnh lùng đi tới trước mặt hắn, nói:
“Bây giờ điện hạ tính thế nào?”
“Còn có thể thế nào nữa.
Kinh Phương đã chết, vậy thì không cần đến hắn.
Trực tiếp tấn công vào động mạch chính của địch.” Giọng nói mang theo tàn nhẫn đến từ địa ngục.
Cơ Dục Hiên híp mắt, cả người đều tản ra loại khí thế khiến người ta không rét mà run.
“Người đi tìm sư phụ, báo với ông ấy bắt đầu hành động.”
“Vâng.
Thuộc hạ đã hiểu.”
Đêm hôm đó, Triều Quốc lại một lần nữa xảy ra biến động.
Phủ thái úy bị điều tra có liên quan đến cái chết của tổng đốc Kinh Phương.
Càng tra lại càng phát hiện được, bên trong có một đạo mật.
Trong đạo mật chứa rất nhiều sát thủ, còn có vũ khí, đạn dược do binh bộ thượng thư La thị xuất ra ngoài không có ghi chép.
(*) Chương dự phòng mà au viết trước sắp sử dụng hết rồi.
Nhưng trong đầu lại chẳng có ý tưởng, chẳng có một con chữ nào thì biết làm sao đây?
Cả ngồi nhìn máy tính, một tiếng đồng hồ chỉ rặn ra được hai ba word, thật là đau khổ.
Cần tìm cộng tác viên từ thiện triển khai ý tưởng thành văn không lợi nhuận có được không ta ơi?.