Chương 69: Thật biết cách hành hạ người khác.
“Minh Uyển.”
“Vâng, điện hạ.”
Cơ Dục Hiên ngồi xuống bên giường, tiện thay đặt nàng nằm lại đàng hoàng, sau đó hướng Minh Uyển phân phó.
“Ngươi chuẩn bị một chậu nước và khăn mới.
Nhớ chuẩn bị thêm canh giải rượu đưa tới đây.”
Nhận được lệnh, Minh Uyển vội vàng chạy đi thực hiện.
Vừa đi được hai bước liền bị Cơ Dục Hiên một lần nữa gọi trở về.
“À, nhớ, chuyện này chỉ có ta, ngươi và Đan thừa huy biết.”
“Vâng, nô tỳ đã hiểu.”
“Đi đi.”
Một đêm dài, Cơ Dục Hiên thức trực bên giường nàng.
Hắn thuận lợi cởi bỏ y phục bên ngoài của nàng rồi vắt khăn lau sạch sẽ mùi rượu nồng nặc trên người nàng.
Uống canh giải rượu vào, người nàng như khỏe hẳn ra, ừ ừ à à tìm một cái ổ trong lòng hắn rồi thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Nhìn hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi lâu lâu khẽ rung lên một cái, an an tĩnh tĩnh ngủ say trong lòng hắn, hắn lại cảm thấy sung sướng vô cùng.
“Nha đầu, nàng thật biết cách hành hạ người khác.
Hắn vuốt ve bờ vai trắng nõn mịn màng của nàng.
Dục vọng vốn đã được đè nén lại cựa quậy rục rịch trỗi dậy.
Cơ Dục Hiên nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bây giờ mà hắn thực sự làm chuyện bại hoại nào đó, nàng tỉnh dậy chắc chắn sẽ giết hắn mất.
Thừa nước đục thả câu, đó không phải là chuyện mà hắn nên làm.
“Tiểu Tịch, bổn thái tử đối với nàng thực sự không có biện pháp.
Ai bảo khi không lại phải lòng nàng.”
“Bảo bối của ta, ngủ ngon.” Đặt lên trán nàng một nụ hôn, vòng tay hắn siết chặt người nàng hơn, an tâm đi vào giấc ngủ.
Dưới sự bảo bọc của hắn, hắn cho phép nàng có thể phóng túng như vậy.
Chỉ cần nàng luôn vui vẻ, luôn bình an khỏe mạnh, hắn nguyện làm tất cả mọi thứ.
Cuộc chiến của Cơ Dục Hiên và Cơ Chiến Minh kết thúc, hoàng cung tĩnh lặng trở lại.
Tuy vậy, tàn dư của cuộc chiến vẫn còn đó, phe cánh của Cơ Chiến Minh vẫn âm mưu lật đổ Cơ Dục Hiên.
Tuy nhiên, Cơ Dục Hiên hắn lại ai, lại có thể buông tha cho bọn họ.
Trong một đêm, toàn bộ phe đảng bất chính hoàn toàn bị tiêu giệt.
Có bằng chứng là bảng danh sách phản đồ trong tay, Cơ Dục Hiên hoàn toàn nắm giữ mạng sống của cả gia tộc bọn họ.
Triều chính một lần nữa thay đổi.
Trên triều chỉ còn lại người của thái tử, đồng tâm hiệp lực trợ giúp hắn lên ngôi vị hoàng đế.
Mà Cơ Văn hoàng đế đối với thái tử chính là yêu thương cùng bù đắp vô hạn.
Cho dù hắn có ở phía sau ông làm chuyện gì, tiêu diệt những ai, phá bỏ những ai, ông ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ cần hắn đối với ông ta, đối với hoàng hậu tháo gở hiềm khích là tốt rồi.
Quay đi quẩn lại, người ở bên cạnh ông ta bền lâu nhất cuối cùng cũng chỉ có một mình hoàng hậu.
Hoàng hậu là nữ nhân do chính hoàng thái hậu sắp đặt.
Tướng mạo bà thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần nên ông ta cũng không hề cự tuyệt.
Huống hồ gì gia tộc của hoàng hậu lớn mạnh đến nhường nào, có thể trợ giúp cho ông ta dài lâu.
Hoàng hậu đoan trang tính tình nhẹ nhàng, nhân hậu.
Đó cũng chính là lý do mà ông ta giữ bà lại lâu nhất.
Ít ra trong những lúc mệt mỏi, còn có một người đơn giản là vợ đợi ông ta trở lại.
Cơ Văn ngồi ở trên giường, thoải mái chờ đợi hầu hạ từ Vỹ Niên hoàng hậu.
Chỉ có khi đến Hồ Minh điện của bà, ông ta mới thoát bỏ gánh nặng đế vương.
Giống như những cặp phu thê khác trên thế gian này, an an tĩnh tĩnh bên cạnh nhàu.
“Bệ hạ, chàng có thấy thoải mái không?” Giọng nói bà ngọt ngào tựa như viên kẹo đường bày trên đĩa kia.
Khiến người ta không nhịn được mà say đắm.
“Ừ, chỉ có nàng mới đối tốt với trẫm nhất.” Lời này là thật lòng.
Đi một vòng, cuối cùng những người cần nhau lại trở về bên nhau.
“Tiểu Vỹ, làm nam nhân của một nước chính là sống chết bảo vệ tổ quốc.
Còn làm vua một nước thì chính là hy sinh luôn cả tình yêu của mình để cho dân chúng một cuốc sống ấm no hạnh phúc.
Trẫm đã hoành thành xong nhiệm vụ của mình rồi.
Từ nay về sau, trẫm cùng nàng sống cuộc đời của hai chúng ta.”
Vỹ Niên nghe những lời này liền cảm động rơi nước mặt.
Hôn nhân ở thời đại này luôn luôn là hôn nhân chính trị.
Thực ra trước kia nếu thái hậu không ban hôn, bà cũng chẳng bao giờ có ý nghĩ sẽ gả cho hoàng thượng.
Bởi vì bà sợ cảnh chung chồng với người ta.
Nhưng khi gả cho hoàng thượng rồi bà lại nghĩ khác.
Hai người cứ bình lặng sống như vậy cũng không tồi.
Chỉ cần hoàng thượng để bà trong lòng, vì bà mà lo lắng suy nghĩ.
Vậy còn tốt hơn gấp ngàn lần yêu đương sâu đậm, thề non hẹn biển.
Hoàng thượng sớm đã hoàn thành trọng trách của một nam nhân, một đế vương, một người làm cha.
Bây giờ, ông sẽ hoàn thành nốt trọng trách còn lại của mình, chính là làm phu quân của bà.
“Tiểu Vỹ à, trước kia để nàng cực khổ rồi.
Đợi trẫm nhường ngôi lại cho Hiên nhi, chúng ta sẽ sống một đời bình dị của hai người.” Cơ Văn nắm lấy bàn tay bà, kéo bà vào trong lòng mình, ôm chặt lại.
Mùi hương nhàn nhạt hương hoa của bà khiến tâm trạng ông càng thoải mái.
Ba ngàn gia nhân có hề gì.
Cuộc đời con người chỉ cần một người có thể cùng mình tận hưởng hết quảng đời còn lại.
Vậy là đủ rồi.
“Thiếp sẽ chờ chàng.”
Vỹ Niên hiền từ nở nụ cười, bàn tay đáp trả lại cái ôm của ông.
“Hiên nhi trước kia là vì thiếp mà chịu khổ cực.
Chỉ hy vọng sau này có thể bù đắp cho nó nhiều hơn.”
“Ừ, ta biết.
Nó là một đứa trẻ thông minh.
Triều Quốc này cần một vị vua như nó.
Ngôi vị này trẫm sớm đã dự định sẽ để lại cho nó rồi.”
“Dù thế nào đi nữa, thiếp vẫn cảm thấy số phận của nó thật hẩm hiu.
So với Tiểu Việt, nó luôn luôn thiệt thòi.
Nếu Tiểu Việt không chết, bệ hạ cũng không nhường ngôi cho Hiên nhi đâu, đúng không?”
Nói chính xác nhất, trong tất cả các vị nhi tử thì Cơ Việt Y là đứa con ưu tú nhất, xuất sắc nhất, được hoàng thượng tin cậy và yêu thương nhất.
Có lẽ hoàng hậu đã nói đúng.
Nếu không phải Cơ Việt Y chết, e rằng chức thái tử này và cả ngôi vị hoàng đế cũng chẳng bao giờ đến lượt Cơ Dục Hiên.
Suy cho cùng, trong mắt ông, Cơ Dục Hiên chỉ là một đứa trẻ dự bị.
Tùy thời có thể thay thế Cơ Việt Y.
“Tiểu Việt đã chết rồi.
Chuyện này đừng nhắc lại nữa.
Nếu không Hiên nhi nghe thấy sẽ buồn.”
Nhưng hắn đã nghe thấy rồi..