Chương 71: Tư Mã gia sụp đổ.
Tư Mã Kiên bây giờ như một bộ xương khô, ngẩn ngơ nhìn nàng như đã không nhận ra nữa.
“Cha…” Nàng rơi nước mắt, xót xa kêu lên một lần nữa.
Ông ấy dường như đã nhận ra.
Ông ấy vẫy vẫy tay rồi lồm cồm bò dậy.
Bộ dạng hèn mọn vô cùng, đi như lếch tới chỗ nàng.
Bàn tay ông ấy khô cằn, nứt nẻ mang theo những vết sẹo lồi lõm dày đằng đẵng nắm lấy vạt áo của nàng, gọi một tiếng: “Tiểu Tịch.
Là con có đúng không? Tiểu Tịch.”
Đôi mắt của Tư Mã Duệ Tịch đỏ hoe, mang theo làn nước óng ánh nhìn ông.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy bản thân mình thật vô tâm.
Tùy tiện vui chơi, ăn sung mặc sướng, đón nhận sự hầu hạ của nô tỳ trong cung.
Mà không biết ở ngoài kia, cha, ca ca, tỷ và cả muội, đệ đệ chịu khổ cực thế nào.
Nàng cứ ngỡ sau khi ông ấy bị giáng chức, ít ra cũng có cuộc sống sung túc nhẹ nhàng đi.
Bởi dù sao của cải Tư Mã gia rất nhiều.
Ấy vậy mà…
Tâm nàng như có mũi dao nhọn hung hăng đâm vào, nàng nâng tay, chạm vào khuôn mặt gầy gò của ông ấy.
Mỗi một tấc da, tấc thịt đều như đang lăng trì nàng.
Mới một tháng không gặp, ông ấy đã gầy đến thế này rồi....
“Cha, sao lại ra nông nỗi này?” Nàng đã quen nhìn một Tư Mã gia bề thế.
Chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
“Tiểu Tịch, cha bất tài, không bảo vệ được gia đình này.
Tiểu Tịch à, con ở trong cung phải bảo trọng.
Cha không có quyền, không có thế để bảo hộ con được nữa.” Tay Tư Mã Kiên run run nắm lấy bàn tay nàng.
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu thế nào là phụ tử tình thâm.
Bây giờ ông ấy mới thực sự giống một người cha.
Khiến lòng nàng nguội lạnh lại được sưởi ấm.
“Mọi người đâu? Nhị ca đâu? Còn có cả dì hai, dì ba, dì tư, lục muội và thất đệ nữa.
Mọi người đi đâu hết rồi?” Cả phủ tướng quân bề thế như vậy, bây giờ chỉ còn lại mỗi Tư Mã Kiên.
Nhắc đến mọi người, ánh mắt Tư Mã Kiên lơ đãng liếc ra phía sau lưng Tư Mã Duệ Tịch liền bắt gặp cái lạnh giá rét từ Cơ Dục Hiên.
Nước mắt ông ta rơi xuống, quay người lại, đưa lưng về phía nàng.
Nàng theo hướng của ông ta, ngước mắt nhìn lên.
Đó là bàn thờ, gồm sáu tấm bia khắc tên từng người bắt đầu từ nhị ca.
Nhị ca…
Cả người Tư Mã Duệ Tịch đổ ập xuống.
Cơ Dục Hiên ở phía sau lưng nàng vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng nhưng lại bị nàng gạt ra.
Nàng chưa bao giờ nghĩ, chưa bao giờ nghĩ lúc trở về sẽ là khung cảnh như vậy cả.
Nhị ca, người tốt với nàng nhất, vị ca ca yêu thương, bảo bọc nàng nhất, sao có thể dễ dàng chết như vậy?
Nàng không tin lắc đầu rồi lại ngây ngốc ngước mắt lên nhìn thêm một lần nữa.
Vẫn là tấm bia đó, vẫn là cái tên bốn chữ Tư Mã Hồng Tuấn đó.
Đúng là nhị ca của nàng.
Nước mắt như thác nước ồ ạt chảy xuống.
Cả người nàng run lên bần bật.
Hôm nay là năm mới, vì sao cứ phải trêu đùa nàng như vậy?
“Nhị ca, nhị ca làm sao vậy? Cha, nhị ca sao lại ở trên đó?” Tư Mã Duệ Tịch ôm lấy ngực trái của mình, gào lên từng tiếng một.
Tim nàng đau lắm.
Nghĩ đến nhị ca không còn trên đời này nữa.
Nghĩ đến từng người thân đều mất đi, nàng sao có thể chịu đựng nỗi.
“Cha, người nói đi, nhị ca làm sao vậy? Sao huynh ấy lại chết?”
Tư Mã Kiên cũng chẳng kém gì nàng.
Tư Mã Hồng Tuấn là trưởng tử trong nhà, cũng là đứa con trai mà ông kì vọng nhất.
Hắn mất đi, toàn bộ hy vong đều tan biến.
Tư Mã Kiên thống khổ khóc rống lên.
Tuy vậy miệng vẫn ngậm chặt, không nói một lời.
“Cha, nói cho con biết vì sao mọi người lại chết? Nhị ca tài giỏi như vậy, không thể đột nhiên chết được.”
Tư Mã Kiên quay đầu.
Vẫn là chạm vào cái nhìn lạnh thấu xương của Cơ Dục Hiên.
Kẻ thù ở trước mặt thế nhưng lại chẳng thể làm gì được.
“Tiểu Tịch à, con phải sống một đời bình an.
Con nhất định phải sống thật tốt.
Phải thay Tư Mã gia báo thù…” Một từ ‘báo thù’ kết thúc, Tư Mã Kiên rút lấy thanh kiếm treo lủng lẳng ở trên tường rồi rạch ngang cổ mình.
Máu từ trên cổ ông chảy xuống, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Ông mở tròn mắt, trân trân trối trối hết nhìn Tư Mã Duệ Tịch rồi lại nhìn sang Cơ Dục Hiên.
Mà khi ông ngã xuống, nàng mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“CHA…” Nàng không thể tin được gào lên.
Ông ấy… ông ấy ở trước mặt nàng tự sát.
Ông ấy chết rồi!
Tư Mã Duệ Tịch hoảng hốt ngất lịm đi..