Độc Sủng Manh Phi

Edit: tart_trung

​“Vạn nhất bọn họ đánh vào hoàng cung thì sao?” Hoàng đế ngồi không yên, ông từng nghe qua danh của thiết kỵ chiến tướng, có điều chưa từng thấy qua, nghe đồn ba vạn thiết kỵ chiến tướng này đủ sức ngăn cản ba trăm ngàn hùng binh, phần lực lượng hùng hậu này khiến Quân chủ Tam Quốc đều hoảng sợ.

“Ám dạ, lập tức thông báo mười hai kỵ quân, nhanh tới thủ vệ hoàng cung”. Úy Trì Nhạc chắp tay sau lưng, ngọc tiêu nắm chặt, bộ dáng không chút sợ hãi khiến mọi người đều an tâm hơn, giống như bất kỳ việc gì vào tay hắn đều có thể dễ dàng giải quyết.

Hoàng thượng âm thầm thở một hơi, ông sao lại quên mất mười hai kỵ quân do Thái tử đào tạo chứ? Nhóm binh lính kia đủ để bảo vệ hoàng cung Tây Sở Quốc.

Rất nhiều người mặc ngân giáp, ngồi trên ngựa chiến xuất hiện dọa Tử Lạc Vũ nhảy dựng, tay nhỏ bé vỗ ngực Tiêu Diệc Nhiên nói: “Phụ thân, chúng ta chết chắc rồi, nhiều binh lính vây quanh như vậy, cho dù chắp cánh cũng khó bay ra ngoài!”

Nàng vừa dứt lời, một binh lính xoay người xuống ngựa, quỳ gối trên mặt đất, cung kính nói: “Thuộc hạ tới đón Vương gia, xe ngựa đã được chuẩn bị thỏa đáng”.

Nàng vừa dứt lời, một người chiến sĩ xoay người xuống ngựa lưng, quỳ gối quỳ trên mặt đất, cung kính nói: "Thuộc hạ trước tới đón tiếp Vương gia, xe ngựa thôi chuẩn bị thỏa đáng."

Tiêu Diệc Nhiên “Ừ” một tiếng liền chui vào trong xe ngựa xa hoa.

Tử Lạc Vũ kinh ngạc mở to miệng như quả trưng, thì ra nhóm người này là thuộc hạ của mỹ nam Vương gia.

Xe ngựa vững vàng chạy về hướng Đông Phong Quốc, bên trong xe ngựa, Tiêu Diệc Nhiên vẫn tiếp tục lạnh mặt, không nói nửa câu, đôi mắt nhỏ của Tử Lạc Vũ mơ hồ, khi thì cắn môi, khi thì tự chơi tay mình.

trên đường, Tiêu Diệc Nhiên sai người dừng xe ngựa lại, một mình hắn đi ra ngoài, không được một lát, trong tay liền có thê một bộ xiêm y màu vàng đi vào trong xe.

không nói hai lời, hắn bắt đầu cởi bò quần áo trên người Tử Lạc Vũ, nãy giờ hắn đã nhịn đủ.

"Phụ thân, ngươi làm gì vậy?" Tử Lạc Vũ chống đỡ tay của Tiêu Diệc Nhiên, phải biết rằng bây giờ nàng bắt đầu trổ mã rồi, không thể tùy tiện trần truồng như trước kia nữa, để cho hắn nhìn lung tung.

“Cởi”. Tiêu Diệc Nhiên lạnh mặt nắm lấy tay nhỏ đáng chống cự của nàng.


“không được!” Tử Lạc Vũ cả kinh kêu lên.

Nàng cũng không phải đứa nhỏ năm tuổi, bây giờ nàng đã mười một tuổi rồi, sao có thể nói cởi liền cởi chứ?

“không được? Con dám nói không được với bản vương?” Tiêu Diệc Nhiên càng tức giận hơn, trong đầu hắn là một màn Úy Trì Nhạc hôn nàng, lửa giận trong lòng vì thế càng to hơn.

“Có phải nếu là Úy Trì Nhạc thì được không? Còn Bổn vương lại không được?”

"Phụ thân, không phải như vậy, ngài đừng có đoán mò! Phụ thân, ngài làm gì?” Áo khoác trên người Tử Lạc Vũ bị lột ra, hắn bắt đầu muốn lột luôn quần nào.

“Ta làm gì? không phải đều nhìn tháy sao?” Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy nàng mặc bộ đồ màu đỏ này vô cùng chói mắt, đặc biệt bộ dáng không muốn cởi bỏ bộ đồ này càng làm hắn thêm tức giận.

"Phụ thân, không được, đây là món cuối cùng của Vũ nhi rồi!” Nằng dùng sức che chở đồ lót của mình, cho nàng chút ** đi! Nàng thật sự không phải đứa nhỏ năm tuổi…

Tiêu Diệc Nhiên cầm bộ đồ màu vàng tới trước mặt nàng, lạnh giọng nói: “Tự mình cởi, hay muốn bổn vương xé nát mấy món đồ trên người con?”

Lúc này ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên đều bị bộ đồ đỏ kia đâm vào mắt, căn bản không nghe lọt lời nào của Tiêu Diệc Nhiên, hắn chỉ nghĩ trên người nàng chỉ có thể mặc xiêm y hắn đưa.

“Phụ thân, sao người còn chưa phân rõ phải trái?” Người nào đó nổi giận, ai bị lột thành như vậy mà không nổi giận chứ?

"Xem ra Vũ Nhi thật sự không muốn tự cởi?” Vị Vương gia nào đó căn bản không muốn phân rõ phải trái, một tay hắn nắm lấy đồ cảu nàng, dùng sức xả đi, xiêm y giống như những cánh hoa nhỏ vụn, từng mảnh từng mảnh rơi trên mặt đất.

Tử Lạc Vũ thấy có chút lạnh, nàng trừng to mắt nhìn Tiêu Diệc Nhiên, khóe miệng co rúm, thảo nê mã! Có vỗ công lợi hại vậy sao?

Tiêu Diệc Nhiên xé xong đồ của nàng, con ngươi đen của hắn rơi trên cái lưng trắng bóng, quỷ thần xui khiến làm hắn đặt tay trên lưng nàng, như sờ vào tơ lụa, làm cho cả người hắn run lên.

“Phụ thân, giúp con mặc xong quần áo”. Nàng vòng tay che trước ngực mình, không dám lộn xộn, chỉ có thể khom người nói nhỏ.


Tiêu Diệc Nhiên thoáng cúi đầu nhìn nàng, tầm mắt hắn vẫn lưu luyến trên lưng nàng, nói: “Gấp gáp gì chứ? Lần trước phụ thân cũng đã cho con xem, cũng cho con sờ, bây giờ, cũng nên để phụ thân lấy lại”.

Tử Lạc Vũ mở to miệng, mỹ nam Vương gia không phải lúc nào cũng rất mất tự nhiên sao? Hôm nay sao lại khác thường như vậy? Chẳng lẽ ở chung với nàng lâu quá, bị thú háo rồi?

“Vũ Nhi, ngẩng đầu lên”. Bàn tay hắn nâng mặt nàng lên, tầm mắt rơi lên gương mặt nhỏ tinh xảo của nàng, gương mặt này so với khi nàng còn nhỏ nẩy nở không ít, trổ mã như trái cây tươi ngon mọng nước, đợi nàng lại lớn hơn một chút, gương mặt nhỏ này không biết lại hấp dẫn sắc tâm của bao nhiêu nam tử.

Đúng vậy, ở trong lòng Tiêu Diệc Nhiên, tất cả nam tử rình coi “nữ nhi” của hắn đều là tên háo sắc, ngay cả Úy Trì Nhạc cũng ở trong đó, đương nhiên, chỉ có một người ngoại lệ, chính là hắn. hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có sắc tâm với nàng, hắn cảm thấy, bản thân chính là đang thật tâm đối đãi nàng.

“Phụ thân, trước hết để Vũ Nhi mặc đồ vào đã được không?”

“A…” Môi Tử Lạc Vũ bị Tiêu Diệc Nhiên che lại.

Thân thể Tử Lạc Vũ và xiêm y đen đặc của hắn chặt chẽ dính vào một chỗ, hai tay nàng cũng chỉ có thể ôm lấy thắt lưng hắn.

Bên môi truyền tới cảm giác mềm mại, nàng rất kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn mà nàng nghĩ đã lâu.

Trong đầu Tiêu Diệc Nhiên liên tục đánh nhau, một mặt là vẻ mềm mại mê hoặc, một mặt là xe ngựa đang chạy, là một vị Vương gia bảo thủ, hắn cũng hiểu việc này có chút không ổn.

Cuối cùng, lý trí toàn thắng, hắn ngẩng đầu lên, đem xiêm y khoác lên người nàng.

Fuck! Lột y phục xong, hôn, đợi nửa ngày lại có kết quả này? Như vậy cũng gọi là hôn sao?

Tử Lạc Vũ bĩu môi, nhanh chóng mặc đồ vào, một thân xiêm y vàng theo đúng số đo của nàng, khônglớn cũng không nhỏ.

Nàng mặc đồ xong rồi,Tiêu Diệc Nhiên cũng biến thành khối băng lớn lạnh lùng, hai tay hắn ôm lấy hông nàng, không nói lời nào.


không khí sống nguội như vậy cứ tiếp tục kéo dài, Tử Lạc Vũ biết, tức giận trong lòng Tiêu Diệc Nhiên vẫn chưa tiêu, hẳn là còn kéo thêm một khoảng thời gian dài nữa.

Xe ngựa lắc lư thật khiến người ta buồn ngủ, nàng mơ mơ màng màng liền ngủ mất, Tiêu Diệc Nhiên cũng không dễ dàng ngủ như vậy, tầm mắt hắn vẫn liên tục chăm chú nhìn vào đôi môi nàng, Vũ Nhi, con sao có thể để Úy Trì Nhạc đụng tới chỗ của bổn vương?

Sau khi Tử Lạc Vũ ngủ giậy, cảm thấy trên môi có chút đau rát, nàng sờ sờ môi, nói: “Phụ thân, có khi Vũ Nhi bị nhiệt rồi, miệng đau”.

Tiêu Diệc Nhiên nhìn nhìn môi nàng, gật đầu nói: “Quả thật có chút sưng”.

“Có bọt nước không? Như vậy sẽ rất đau”. Lúc Tử Lạc Vũ còn học trung học thì trong miệng bị nhiệt nổi bọt nước, lần đó, tay nàng ngứa ngáy, chịu đau làm bể bọt nước, khiến trong miệng càng bệnh nặng thêm, bị bạn học cười hết mấy ngày

“sẽ không, ăn chút đồ ăn mát, tự nhiên sẽ đỡ thôi”. Con ngươi đen của hắn lóe lên, giọng nói khôngchút khác thường, trước sau đều lạnh giọng

Kết quả là…

Lê và nho, một đống đồ ăn chiếm cứ một góc xe ngựa.

Trong tay Tử Lạc Vũ cầm một quả lên, dùng sức cắn, cắn một miếng xong, lại cắn một miếng nữa…

Nhưng, vì sao từ hôm đó, miệng nàng không đỡ đau hơn chút nào, mà lại càng đau thêm?

"Phụ thân, có phải buổi tối có sâu cắn miệng con không?” Tử Lạc Vũ chỉ chỉ vào đôi môi sưng đỏ của mình.

“không có, là do con bị nhiệt” hắn liếc mắt nhìn môi nàng một cái, lại cầm lấy một quả lê đặt vào tay Tử Lạc Vũ.

Tử Lạc Vũ tức giận cắn lê, vừa ăn vừa nói: “Chết tiệt, lần này sao lửa lại tới rào rạt, cả miệng đều đau”.

Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy, chậm rãi nói ;”Vũ nhi, lần này con bị nhiệt, có thể sẽ bị một thời gian ngắn”.

Tử Lạc Vũ cau mày, ngẩng đầu nhìn Tiêu Diệc Nhiên, cắn một miếng lê, vằ ăn vừa nói: “Phụ thân, sao người biết Vũ nhi bị nhiệt sẽ kéo dài một thời gian?”


Tiêu Diệc Nhiên mất tự nhiên nhìn nàng, ánh mắt lảng đi, nói: “Bệnh này không qua bảy tám ngày sẽkhông tốt hơn được”.

“Bảy tám ngày sao? Vậy miệng con có phải hư luôn không, có cách nào tốt hơn không?” Tử Lạc Vũ cắn một miếng lê, nhai vài lần, liền đem nửa quả lê còn lại vứt ra ngoài cửa sổ, ăn sao cũng không có chút hiệu quả nào, còn ăn làm gì chứ?

"Ai da! Ai dám đánh lén ta?" tiếng một binh lính bên ngoài xe ngựa la lên.

“một quả lên đánh lén tên xương cốt nhà ngươi, hà hà…” một tướng sĩ khác cười nói.

“…” Tướng bị đánh lén len lén nhìn thoáng qua hướng xe ngựa của Vương gia, nửa câu còn lại trong họng cũng không dám nói ra.

Bên trong xe ngựa.

“Ừ, bảy tám ngày còn có vẻ mau, chậm thì phải mất chừng mười ngày”. Tiêu Diệc Nhiên chậm rãi nói.

“Thảo nê mã? Chậm còn có thể mười ngày sao? Có lầm hay không?” Tử Lạc Vũ muốn đứng dậy, nàng tuyệt không tiếp thu được chuyện đôi môi mình sẽ sưng lên mười ngày.

Vì quái gì tới bây giờ nàng cũng không biết bị nhiệt có thể kéo tới mười ngày? Đúng rồi, còn có vì sao nàng lại bị nhiệt nữa?

"Mười ngày trôi qua rất nhanh” Người Vương gia nào đó tự quyết định…

“Phụ thân, chúng ta trực tiếp đi tìm thần y đi! Vũ Nhi có điểm yếu của hắn, lấy đan dược giải nhiệt”. Suy cho cùng dược cũng thần y vẫn có hiệu quả tốt lắm.

Tiêu Diệc Nhiên mím chặt môi, không đồng ý với nàng, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong xe ngựa có chút lạnh.

“Phụ thân, Vũ nhi không muốn sưng miệng tơi tận mười ngày, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Tử Lạc Vũ bất kể mỹ nam Vương gia có lạnh mặt hay không, vừa nghĩ tới bản thân sẽ có cái miệng như miếng xương sườn mười ngày, nàng muốn khóc rồi.

Tiêu Diệc Nhiên bị tiếng kêu la ầm ỹ của nàng khiến hắn không chịu nổi, đành phải mở miệng: “Cho ta tám ngày, sẽ khiến môi Vũ Nhi không sưng nữa, được không?”

Tử Lạc Vũ ngây người một lát, cảm thấy lời này có chút quái dị: “Cho phụ thân tám ngày? Để khôngsưng nữa? Lời này có vẻ… không đúng, phụ thân, người làm gì con hả?”

“Khụ, khụ, ta có thể làm gì con chứ? Tuổi còn nhỏ đừng loạn nghĩ mấy chuyện vô sỉ này nọ”. Tiêu Diệc Nhiên xoa xoa đầu nàng, mặt không đổi sắc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận