Độc Sủng Manh Phi

Edit: tart_trung​

Tử Lạc Vũ cảm thấy ngứa, có chút đau, tê tê, nhiệt tình của hắn gần như muốn cắn nuốt cả nàng, đôi mắt đen ngà ngà say kia cũng bắt đầu thất thủ.

Nụ hôn dồn dập, hắn hôn từ cằm tới cổ nàng, khi thì hôn nhẹ, khi thì mút, hơi thở gấp gáp phả ra, giống như càng lúc càng muốn nhiều hơn.

Tử Lạc Vũ đã mềm nhũn ngã vào lồng ngực hắn, thân thể nàng bị bàn tay to lớn nâng lên, đầu hắn tùy ý chôn ở cần cổ nàng, hắn càng hôn, nàng càng cảm thấy hoảng hốt, giống như nam nhân đang ôm nàng không phải là vị phụ thân trước kia, mà là một con thú có thể tùy thời nuốt nàng vào bụng, cảm giác này, khiến nàng sợ.

Đời trước, ngay cả một đoạn tình cảm yêu đường ngọt ngào ngây thơ nàng cũng chưa từng trải qua, chứ đừng nói tới việc tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy. Nàng nhìn lén mỹ nam Vương gia tắm rửa, thậm chí muôn hôn hắn cũng hoàn toàn là vì lòng hiếu kỳ, nhưng, nàng không nghĩ gì thêm, chân chính giao bản thân cho một người, hơn nữa, quan trọng nhất là, nàng còn nhỏ như vậy.

“Phụ thân, người thanh tỉnh một chút! Bộ dáng này, khiến Vũ nhi sợ”. Nàng giãy dụa, hắn lại càng thêm ôm chặt, không cho nàng khe hở nào để trốn tránh, nàng chưa từng nghĩ tới, mỹ nam Vương gia cũng có lúc bá đạo như vậy.

Nàng run rẩy hoảng sợ, rốt cuộc cũng có thể gợi lên chút thương tiếc chôn sâu trong lòng Tiêu Diệc Nhiên, thân mình hắn cứng lại, ngẩng đầu, nhìn cánh môi run rẩy của nàng, Tử Lạc Vũ kinh hoảng khiến tâm hắn đau.

“Ngoan, bổn vương là phụ thân con, Vũ nhi không thể sợ phụ thân, biết không?” hắn dỗ dành tiểu cônương yếu đuối trong lòng, ngón tay xinh đẹp nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ vài cái lên cái miệng nhỏcủa nàng.

“Phụ thân, Vũ nhi không muốn tắm. Vũ nhi mệt mỏi, muốn đi ngủ”. Nàng nhíu mày, gương mặt nhỏ có chút hoảng hốt, giọng nói yếu ớt.

“Mỡ” nàng cười nói muốn đã lâu, bây giờ có thể để nàng tùy ý đụng chạm, vóc người hoàn hoàn mỹ triển lãm trước mặt nàng, càng làm cho người ta suy nghĩ lung tung, ngay cả tay nhỏ bé đặt sau lưng hắn cũng theo đó mà rung động, thân thể nàng không cách nào không muốn sờ sờ thử hắn, dòng điện quái dị làm cho toàn bộ da thịt nàng đều nóng hừng hực.

Nhưng, bị mỹ nam Vương gia ôm trong lòng, nàng bắt đầu hoảng sợ muốn rút lui.

“Được, chúng ta không tắm, đi ngủ”. Tiêu Diệc Nhiên nói vô cùng ám muội, ôm lấy thân thể trần truồng của nàng, từ trong thùng tắm đi ra.

Hai chân Tử Lạc Vũ khoác trên hông hắn, tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn, đôi môi nhỏ gần mỹ nam Vương gia trong gang tấc, trái tim nàng đập bình bịch nhanh vô cùng, đôi mắt đẹp, đôi môi mỏng của hắnkhiến nàng không cách nào dời tầm mắt, lại nghĩ tới vừa rồi hắn dùng đôi môi hoàn mỹ này hôn nàng, cảm giác tê dại đó khiến cả người nàng cũng rung động.

Tiêu Diệc Nhiên lấy một khăn vải bông khô ở bên cạnh, lau sạch bọt nước trên lưng nàng, thấy nàng dán chặt vào người hắn, lại không buông ra, hắn ghé vào tai nàng nói: “Vũ nhi, buông bản vương ra một chút”.

Tử Lạc Vũ nghe hắn nói vậy, xấu hổ tới nỗi cúi thấp đầu, thân thể cách xa lồng ngực hắn một chút.

Tiêu Diệc Nhiên cầm vải bông chà lau người trước của nàng, con ngươi đen nhìn ngực nàng không sót thứ gì.

“A! Phụ thân, người…” Tử Lạc Vũ nói không ra lời, ánh mắt hắn sao có thể nhìn lung tung thân thể nàng chứ? Dưới tình thế khẩn cấp, người nàng lủi vào trong ngực hắn, lại không chú ý đè lấy bàn tay đangcầm khăn của hắn.

Đôi mắt Tiêu Diệc Nhiên vốn đang say mê, nàng lại đi dán lên khiến hắn càng say đắm hơn, vải bông trong tay trượt xuống đất, hắn ôm nàng đặt lên giường.


Trước ngực Tử Lạc Vũ bị bàn tay to lớn bao lấy, xấu hổ và giận dữ, nàng nâng tay lên, muốn tát cho mỹ nam Vương gia một cái.

Tiêu Diệc Nhiên bắt lấy tay nhỏ đang đánh tới của nàng, đôi mắt sâu híp lại, nói: “Vũ nhi thật sự vô lễ, khi còn là tiểu hồ ly thì cắn bản vương, bây giờ biến thành người còn muốn đánh bổn vương, bổn vương dễ ức hiếp như vậy sao?”

Tiếng nói vừa dứt, hắn cầm tay nàng để bên miệng, môi mỏng hé ra cắn nàng một cái.

“Đau”. Tử Lạc Vũ kêu lên, tay nhỏ theo bản năng muốn rút ra, chết tiệt! một dấu răng hoàn chỉnh trêntay nàng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ, ai tới nói cho nàng biết, mỹ nam Vương gia lại còn cắn người sao?

“Ha ha, biết đau sao? Nhìn con sau này còn dám cắn bổn vương? nói cho con biết, bản vương không dễ bị ức hiếp đâu”. hắn vừa cười thích thú vừa nói, con ngươi đen dần bị sương mù bao phủ, đầu cúi xuống, ghé lên người nàng ngủ.

Tử Lạc Vũ tức giận đẩy người đang nằm trên người nàng qua một bên, chân nhỏ đạp đạp vào cái vào thân mình trần trụi của Tiêu Diệc Nhiên.

Hừ, còn dám cắn nàng? Lá gan thật lớn!

Tử Lạc Vũ xuống giường tìm bộ quần áo, mặc lên người, nàng kéo chăn đáp lại thân mình bại lộ của Tiêu Diệc Nhiên, chính mình cũng nằm xuống bên cạnh, ôm lấy một cánh tay hắn, nhắm mắt lại ngủ say.

Ngày kế, Tiêu Diệc Nhiên mở mắt, giống như thường ngày, trước nhìn Tử Lạc Vũ đang ngủ như heo mộtlát, sau đó mới xuống giường mặc đồ.

Lúc này, hắn bỏ chăn ra mới thấy kinh ngạc, cả người trên đều không mặc đồ, áo nhỏ trên người hắnđâu? Con ngươi đen chậm rãi chuyển hướng qua nhìn Tử Lạc Vũ đang ngủ say, đáy mắt càng thêm sâu, có phải sắc hồ ly này hôm qua thừa dịp hắn ngủ say, bỏ đồ của hắn đi? hắn biết, sắc tiểu hồ ly này muốn thân thể hắn đã lâu, lại không nghĩ tới, có thể thừa dịp hắn ngủ say, làm ra chuyện như vậy…

thật đúng là… sắc tâm không đổi được mà…

Tiêu Diệc Nhiên ở trên giường nhìn một vòng, không thấy được áo của mình, hắn nhíu mày tức giận, nàng cởi đồ của hắn rồi vứt đi nơi nào?

Xuống giường, hắn tìm trong tủ một bộ đồ mới, mặc vào, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, vì sao hôm qua sau khi về phủ, hắn chỉ nhớ mơ hồ? Nhớ mang máng hắn và Vũ nhi có chuyện gì đó ầm ĩ, cụ thể là ầm ĩ cái gì, hắn cũng không nhớ được.

Tiêu Diệc Nhiên đi ra khỏi phòng, chuẩn bị lâm triều, Thành quản gia vội vàng chạy tới, vội vã giữ hắnlại, nói: ”Vương gia, hôm qua Lam Nghiên công chúa uống trà nóng xong, liền té xỉu, bây giờ còn chưa tỉnh lại”.

“Sao hôm qua không báo cho bổn vương?” Tầm mắt hắn đảo qua Nguyệt Sắc ở bên cạnh.

Gương mặt Nguyệt Sắc đỏ bừng, đêm qua hắn vốn muốn báo lại với vương gia, nhưng còn chưa kịp gõ cửa, đã nghe thấy lời nói ám muội của Vương gia với tiểu chủ nhân trong phòng, bảo hắn còn dám đivào bẩm báo sao?

“Thuộc hạ… thuộc hạ…” Nguyệt Sắc thật sự không biết mở miệng thế nào.


“nói rõ ràng”. Tiêu Diệc Nhiên quát lên, trên mặt vô cùng lạnh lùng.

“Đêm qua, thuộc hạ không dám quấy rầy chủ nhân và tiểu chủ nhân”. Mặt bạn nhỏ Nguyệt Sắc đỏ như tôm hùm luộc, mấy lời này, nghe thế nào cũng đều cho người ta cảm giác đêm qua không tầm thường.

Hàng mi Tiêu Diệc Nhiên hơi mở ra, vô cùng không hài lòng nhìn Nguyệt Sắc: “Hồ ngôn loạn ngữ, lăn xuống cho bổn vương”.

Nguyệt Sắc cảm thấy đau khổ, tâm nhỏ run lên, thật sự muốn lăn sao?

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Vương gia kêu hắn lăn, hắn không thể không lăn.

Kết quả là…

Nguyệt Sắc nằm trên mặt đất, chuẩn bị lăn đi.

Tiêu Diệc Nhiên thật sự muốn đánh chết cậu nhỏ Nguyệt Sắc này, loại thuộc hạ này, thật sự càng lúc càng dọa người, lại có thể lăn trên mặt đất mà biến đi.

Quét mắt nhìn Nguyệt Sắc một cái, Tiêu Diệc Nhiên lạnh mặt đi về phía trước.

“Nguyệt Sắc, tên đầu gỗ này, còn chưa chịu dậy. Vương gia bảo ngươi lăn đi, nhưng không phải thật sựkêu ngươi lăn trên mặt đất”. Thành quản gia nghiêm mặt đá chân Nguyệt Sắc, tên đầu gỗ này chẳng có chút linh hoạt nào thế? Nghe lời còn không hiểu sao?

Nguyệt Sắc lăn lộn trên mặt đất, chủ nhân không kêu hắn lăn trên đất, không lẽ muốn hắn lăn từ khôngtrung xuống? CHủ nhân, công phu thuộc hạ không lợi hại tới trình độ đó…

Sau khi Tử Lạc Vũ tỉnh dậy, sắc trời đã sáng tỏ, nàng mặc xong quần áo liền nhảy xuống giường, mở cửa phòng, phát hiện không có môn thần đưng ở cửa, tâm tình thật tốt liền đi phòng bếp.

“Tiểu Nguyên Hồng, bát súp này làm cho Lam Nghiên công chúa, lúc ngươi bưng đi không thể để sơ sót, biết chưa?” Lưu đại thẩm dặn dò.

“Vâng, đại thẩm yên tâm, Nguyên Hồng sẽ cẩn thận”. Tiểu Nguyên Hồng nhe răng cười, vững chãi bưng bát súp đi ra ngoài.

Tâm tình đang tốt của Tử Lạc Vũ bị một chén canh này phá hủy, vị Lam Nghiên công chúa gì đó còn chưa đi sao?

Nàng ngồi trên ghế, tay nhỏ cầm một cái chân gà, gặm, vì quái gì đến chân gà hôm nay cũng khôngngon như trước kia? Gặm xong một cái, nàng cũng không muốn gặm cái tiếp theo.

Tử Lạc Vũ xoa xoa tay nhỏ, nàng chuẩn bị đi thư phòng nhìn mỹ nam Vương gia, bình thường sau khi Tiêu Diệc Nhiên hạ triều sẽ ở trong thư phòng phê duyệt sổ con.


Tử Lạc Vũ đẩy cửa thư phòng ra, bên trong vô cùng yên tĩnh, không có bóng dáng của mỹ nam Vương gia.

Tử Lạc Vũ lập tức nghĩ tới Lam Nghiên công chúa, đêm qua nàng ta kêu mỹ nam Vương gia là Nhiên ca ca, quan hệ hai người này vừa nhìn đã biết không đơn giản.

Tử Lạc Vũ mím môi, phụng phịu, trong lòng nàng có chút khó chịu.

Rời khỏi thư phòng, nàng mù quáng đi loanh quanh, bỗng nhiên thấy Thành quản gia đâm đầu chạy tới, Tử Lạc Vũ tiến lên hỏi: “Thành quản gia, ông có thấy phụ thân không?”

“Có ạ! Vương gia ở trong phòng Lam Nghiên Công chúa”. Thành quản gia cười đáp.

Quái gì? Lam Nghiên công chúa lại có thể ở lại trong phủ? Mỹ nam Vương gia lại còn… ở trong phòng nàng ta?

“Dẫn ta đi”. Mặt nhỏ Tử Lạc Vũ lạnh đi, trong lòng vô cùng không thoải mái.

“Cái này… cái này...” trên mặt Thành quản gia ngượng nghịu, Vương gia không thích việc hạ nhân tự chủ trương những việc liên quan tới hắn, tuy là thế, nhưng Vương gia lại vô cùng yêu thương vị tiểu chủ nhân này, bây giờ làm thế nào cho phải?

“Dẫn ta đi”. Tử Lạc Vũ đột nhiên lớn tiếng, trong lòng chẳng có chút nhẫn nại nào

--------- ta là đường phân cách tuyến ----------

“Nhiên ca ca ca”. Lam Nghiên Công chúa nhỏ giọng gọi, đôi mắt xinh đẹp lưu luyến bóng dáng tôn quý của Tiêu Diệc Nhiên, ước gì thời gian có thể dừng lại một chút.

“Bổn vương đã dặn Nguyệt Sắc, sau bữa trưa sẽ đưa ngươi hồi cung”. hắn nói xong câu này liền đi ra ngoài, lúc nãy, hình như hắn nghe được tiếng kêu của Vũ nhi.

“Nhiên ca ca, Nhiên ca ca ca”. Nàng ta kêu vài tiếng, lại chẳng có ai đáp lại, nàng ta mất mát rũ tay xuống, trong tay nhỏ mở ra là một khối tử ngọc đang nằm đó.

Thành quản gia bị tiểu chủ nhân tức giận la một tiếng, một đầu đầy mồ hôi, không thể từ chối, ông chỉ có thể dẫn tiểu chủ nhân đi tìm Vương gia.

“Vũ nhi”. Tiêu Diệc Nhiên từ trong phòng đi ra liền thấy Tử Lạc Vũ, hắn đi qua, đưa tay muốn ôm nàng vào lòng.

Tử Lạc Vũ tránh đi, hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói: “Hôm nay phụ thân không cần lên triều?”

“Hôm nay có chuyện, không thể vào tiều sớm”. Thấy nàng tránh né hắn ôm, mày Tiêu Diệc Nhiên cau lại.

Tử Lạc Vũ bĩu môi, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt lại cố ý nhìn cửa phòng đóng lại kia.

“Hôm qua Lam Nghiên Công chúa té xỉu trong phủ, bổn vương phải tới xem sao, sau bữa trưa liền kêu Nguyệt Sắc đưa nàng ta hồi cung”. Nhìn thấy ánh mắt của tiểu nha đầu, Tiêu Diệc Nhiên rốt cuộc vẫn đem mọi việc nói rõ, miễn cho nàng nghĩ hắn tìm kế mẫu cho nàng.

thì ra là vậy! Tâm tình người nào đó thật tốt, nàng giang hai tay, nói với Tiêu Diệc Nhiên: ‘Phụ thân, ôm một cái!”


Tiêu Diệc Nhiên liền đưa tay ôm nàng vào lòng, chọt chọt cái trán nàng, nói: “thật sự là không có cách nào với con, một lát không cho ôm, một lát lại nói muốn ôm”.

Tử Lạc Vũ cười hắc hắc, hai tay ôm lấy cổ hắn, vui vẻ hát:

“Phụ thân, phụ thân, mình đi đâu thế ạ?

Có con đây người chẳng phải sợ trời, chẳng phải sợ đất

Phụ thân, phụ thân, người là cây đại thụ của con,

Cả đời này sẽ cùng con ngắm mặt trời mọc”.

Trời quang vạn dặm, mảnh trời xanh thẳm, gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng ca thanh thúy, thổi động lòng người.

Trong thư phòng.

Nơi này đã biến thành chỗ của Tiêu Diệc Nhiên và Tử Lạc Vũ, những người còn lại cho dù có muốn bẩm báo chuyện gì cũng chỉ có thể đứng bên ngoài nói vào.

Việc này, phải quy cho công lao của những chữ viết kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ của Tử Lạc Vũ, không, cho dù là quỷ đi nữa, cũng cảm thấy đọc mấy chữ này đúng là đau mắt chó.

Mấy chữ này cố tình còn rất biểu dương khí phách của Tử Lạc Vũ ở Vương Phủ.

“Ỷ vào sủng ái của phụ thân, ở vương phủ tác oai tác quái”.

Mỗi khi Tiêu Diệc Nhiên nhìn thấy hàng chữ này, đều sẽ chuyển từ đau đầu thành bật cười, cuối cùng, một thời gian dài, hắn cũng quen với điều này, xem ra, thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, hiện tại hắn không chỉ không thấy mấy chữ gà bới của Tử Lạc Vũ khó coi, ngược lại khiến hắn cảm thấy nàng vô cùng ỷ lại vào hắn.

Tử Lạc Vũ vẫn như trước kia chiếm lấy bàn phê duyệt sổ con của Tiêu Diệc Nhiên, còn hắn, chỉ có thể cầm sổ con ngồi bên bàn trà thấp bé, xử lý công việc, may mắn là chuyện này không có ai thấy, cũng không có ai biết.

Cho dù bị người khác nhìn thấy đi nữa, Tiêu Diệc Nhiên có khả năng thật sự liền trở thành người cha vô cùng yêu thương con trong mắt mọi người.

Sau khi viết xong, Tử Lạc Vũ cầm đống chữ đưa tới trước mặt Tiêu Diệc Nhiên, được hắn gật đầu mộtcái, người nào đó mới vui vẻ leo lên đùi hắn.

Tay nhỏ bé của nàng xoa xoa mặt hắn, trái tim nàng đập loạn nhịp nhìn chằm chằm môi mỏng của hắn, đêm qua hắn với nàng như vậy, hôm nay, đổi thành nàng, không tính quá đáng chứ?

Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Lạc Vũ tập kích, dán lên môi mỏng của Tiêu Diệc Nhiên, chuẩn bị cùng hắnlại ôn lại nụ hôn nồng nhiệt hôm qua một lần, nhưng, Tiêu Diệc Nhiên giống như mất phản ứng, trong mắt Tử Lạc Vũ lóe sáng, tay nhỏ thăm dò vào trong quần áo hắn, cảm giác cả người hắn chấn động, liền vội vàng đẩy nàng ra.

trên mặt Tiêu Diệc Nhiên vô cùng tức giận, nàng bỏ nàng trên mặt đất, ngón tay run rẩy, chỉ vào nàng nói: “Quả hiên không khác gì bổn vương nghĩ, đêm qua, là tiểu sắc lang con cởi đồ của bổn vương, thấy hết trong sạch của bổn vương, con…”

Người nào đó bỗng nhiên hóa đá…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận