Độc Sủng Manh Phi

edit: tart_trung​

“Đương nhiên khác, ta là ta, Trì Nhạc là Trì Nhạc, bé cưng, muội có biết không, thật ra Tôn Tôn cũng rất thích muội”. hắn rất tham lam, hi vọng nàng có thể đồng thời thích cả ba thân phận của hắn, như vậy, mới là một hắn hoàn chỉnh.

Tử Lạc Vũ vốn định cười lạnh một tiếng, nhưng, bánh bao trong tay bổng nhiên rơi xuống, đôi mắt nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, trong miệng lẩm bẩm goi: “Trì Nhạc, Trì Nhạc, bé cưng rất muốn Trì Nhạc…”

Đôi mắt như trăng sáng của Tôn Tôn giống như được thắp sáng, hắn biết, thuật mê hoặc của rượu Hợp hoan lại phát tác.

“Tôn Tôn dẫn muội đi gặp Trì Nhạc được không?” hắn ghé vào tai nàng nhẹ nói.

Tử Lạc Vũ ngẩng gương mặt nhỏ lên, tỏng lòng đè nén khổ sở vì nhớ nhung, liên tục gật đầu nói: “Trái tim bé cưng thật khó chịu, rất muốn thấy Trì Nhạc”.

“Rất nhanh có thể gặp được Trì Nhạc rồi! Ngoan, bé cưng trước đừng nghĩ tới, nếu trong lòng khó chịu thì nhìn Tôn Tôn, ghi tạc dáng vẻ Tôn Tôn vào trong đầu, có thể giải niệm một chút”. hắn ôm nàng vào lòng, bước đi như bay.

Tử Lạc Vũ ôm ngực, nhìn một bên mặt hắn, cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của Tôn Tôn, nhưng mà, nàng vẫn không có cách nào để hình ảnh Trì Nhạc trong đầu biến đi.

Vẻ mơ hồ ngày càng sâu, cuối cùng, trong mắt nàng chỉ còn hình ảnh của Úy Trì Nhạc, mà cái ôm của nam nhân xa lạ này, chính là chướng ngại vật trở ngại nàng đi tìm Trì Nhạc.

Tay nhỏ tập trung khí lực, dùng mười phần lực đạo vỗ tới ngực hắn.

Tôn Tôn phát hiện Tử Lạc Vũ dị thường, một tay buông nàng ra, bắt được tay nhỏ đang vận khí tập kích hắn, tỏng mắt hắn cảm thấy kinh ngạc, mê luyến của nàng với Úy Trì Nhạc đã sâu tới như vậy sao?

Khó trách Tiêu Diệc Nhiên chịu thả nàng đi, nếu hắn ta lại giữ nàng bên cạnh thêm mấy ngày nữa, Úy Trì Nhạc sẽ như rễ cây mọc trong lòng bé cưng, đến lúc đó, Tiêu Diệc Nhiên có muốn vãn hồi cái gì cũng không còn kịp nữa.

Đây chính là Hợp hoan, tình độc uống cạn càng khiến tâm trí người ta điên đảo hơn tình dược, càng không thấy được, tưởng niệm càng sâu, mà sự độc ác của HỢp hoan, đến nay chưa thuốc nào giải được…

“Buông ra, ta muốn đi tìm Trì Nhạc”. Nàng giãy giụa tay nhỏ bị Tôn Tôn nắm lấy, thân thể cũng giãy giụa, trong mắt nàng là sự lạnh lung không nhiệt độ, Tử Lạc Vũ bây giờ, giống như chẳng biết ai.

hắn ôm nàng vào quán rượu, đá cửa phòng ra, nói với nàng: “Bé cưng, ta là Trì Nhạc, cho Trì Nhạc mộtchút thời gian khôi phục dung mạo được không?”

Tử Lạc Vũ ở trong ngực hắn không giãy giạu nữa, ánh mắt ngốc nghếch nhìn hắn, bỗng nhiên, gương mặt nhỏ của nàng đỏ ửng thẹn thùng, giọng nói mềm mại: “Được, bé cưng chờ Trì Nhạc”.

hắn bế nang lên ghế, còn mình đi tới bên giường, cởi thanh sam xuống, đổi lại áo bào màu trắng hồng, đợi khi hắn quay người lại, đã là bộ dáng của Úy Trì Nhạc.

Tử Lạc Vũ nhìn thấy gương mặt mình ngày nhớ đêm mong kia, vội vàng nhảy xuống ghế, chạy tới chỗ hắn, gương mặt nhỏ khóc lóc nói: “Trì Nhạc, Trì Nhạc, bé cưng rất nhớ ngươi”.

Úy Trì Nhạc ôm nàng vào lòng, đôi môi mỏng xinh đẹp cong lên một nụ cười yếu ớt, hắn vỗ vỗ lung nàng, giọng nói ấm áp: “không khóc, Trì Nhạc đây”.

Tử Lạc Vũ đang khóc cũng mỉm cười, đầu tựa vào ngực hắn, bĩu môi nói: “Sau này không cho phép Trì Nhạc rời khỏi bé cưng”.


Đôi mắt như tráng của hắn tràn đầy ý cười, giọng nói réo rắt thoải mái: “Được, Trì Nhạc nghe muội”.

Nàng dính trong ngực hắn một lúc, ngửi mùi hương trúc thanh đạm trên người hắn, nhìn dung mạo như trăng trong mây của hắn, “Trì Nhạc” trong đầu nàng dần biến mất, thần trí cũng rất nhanh tỉnh táo lại”.

Sau khi khôi phục thần trí, hàng mi dài của Tử Lạc Vũ hơi run rẩy, nàng cụp mắt, che khuất vẻ thanh tĩnh trong mắt mình.

Quả thật như nàng dự liệu, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, không biết ở bên cạnh hắnmà niệm Thanh tâm chú thì có hiệu quả gì?

Có điều, bây giờ nàng không thể gấ được, yêu nghiệt vốn giỏi bày trận, nếu bị hắn phát hiện được, rất có thể nàng sẽ bị hắn gài vào một cục diện khác.

Nhắm mắt lại, nàng điềm tĩnh rúc vào trong ngực hắn, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ngón tay Úy Trì Nhạc xoa xoa gương mặt nàng, mấy ngay nay bé cưng bởi vì tương tư, khí sắc kém đirất nhiều, nhìn bé cưng bây giờ, tâm hắn có chút đau đớn.

Chấp niệm của hắn với nàng đã sâu tận xương tủy, bỏ không xong, ngoại trừ việc cướp lấy nàng, hắncũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn để nàng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn. Trong lòng hắn thở dìa một hơi, nếu không phải không có biện pháp khác, hắn cũng không muốn bày bố như vậy, dụ nàng uống hết rượu Hợp hoan.

hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. hắn ôm nàng chặt hơn vào lòng, cảm nhận sự tồn tại chân thật của nàng, giờ khắc này khó khan biết bao mới có được!

Khi Tử Lạc Vũ tỉnh ngũ, nàng đã ở trong xe ngựa, thiếu chút nữa đã gọi: phụ thân.

May mắn, lúc nàng hơi mở mắt ra nhìn một chút, nhìn thấy gương mặt của Úy Trì Nhạc, liền đem những lời tới khóe miệng nuốt trở lại, ngọt ngào đổi thành: “Trì Nhạc”.

“Bé cưng tỉnh rồi?” Úy Trì Nhạc cười yếu ớt khiến người ta có cảm giác như gió xuân nhè nhẹ thổi qua, động tác cong môi lên cũng ưu nhã tới cực điểm, nếu Tử Lạc Vũ không biết Úy Trì Nhạc trước, nàng sẽcho rằng hắn là một nam nhân dịu dàng vô cùng, giống như một khối ngọc sạch sẽ sang long lanh.

Tử Lạc Vũ tò mò hỏi: “Trì Nhạc, chúng ta đi chỗ nào?”

“đi Chùa Phật Linh”. hắn muốn giúp nàng lấy được đóa băng thanh ngọc liên thứ ba, Tiêu Diệc Nhiên có thể làm cho nàng, Úy Trì Nhạc hắn cũng có thể.

Tử Lạc Vũ không nghĩ tới hắn sẽ mang nàng đi Chùa Phật Linh, nàng cho rằng hắn sẽ mang nàng về Tây Sở Quốc, vậy không phải mấy ngày nữa nàng sẽ được gặp phụ thân sao? Đến lúc đó, phụ thân thấy hắn và Úy Trì Nhạc ở chung một chỗ, nhất định sẽ thất vọng. Có điều, lúc phụ thân giải được điểm huyệt, hẳn đã thất vọng vì nàng rồi.

“Bé cưng đang nghĩ gì?” hắn bỗng nhiên ghé vào tai nàng hỏi.

Tử Lạc Vũ không nghĩ tới mỹ nam Vương gia nữa, nàng nghẹo đầu, chớp mắt hai lần với Úy Trì Nhạc: “Bé cưng đang nhớ Trì Nhạc”.

Trước mặt yêu nghiệt quan sát tinh tường này, nàng đúng thật không thể qua loa được, chỉ cần mộtchút lơ đãng đều sẽ bị hắn nhìn thấu.

“Trì Nhạc đang ở bên cạnh muội, đã vậy, muội có thể nhìn nhiều mấy lần”. hắn cười ghé sát mặt hắnvào mặt nàng, vị trí khác tốt, nhìn thẳng nàng.


Trong đầu Tử Lạc Vũ như bị cái gì va chạm, hắn cúi đầu xuống là có ý gì? Nàng biết Úy Trì Nhạc vẫn luôn muốn nàng chủ động hôn hắn, hắn làm như vậy, là đang thử nàng sao?

Tử Lạc Vũ nhìn Úy Trì Nhạc “Si mê”, nét mặt vui vẻ: “Hì hì, dáng dấp Trì Nhạc thật dễ nhìn”.

Úy Trì Nhạc có vẻ không định cứ thế buông tha nàng, gương mặt tuấn tú của hắn lại ghé sát vào nàng hơn mấy phần, khi hắn nói chuyện, hơi thở của hắn phun lên mặt hàng: “Bé cưng không muốn làm gì với Trì Nhạc sao?”

Nàng đoán đúng rồi, hắn ghé sát vào như vậy, rõ ràng là đưa môi ra cho nàng hôn.

Bên ngoài như trích tên, bên trong vẫn là yêu nghiệt.

Tử Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn gương mặt vô cùng xinh đẹp của hắn, hôn một nụ hôn thật nhẹ lên mặt hắn, cánh môi nàng chỉ vừa đụng tới mặt hắn liền rời đi.

“Bé cưng, chỉ vậy thôi sao?” Úy Trì Nhạc bất mãn nói, trên mặt hắn còn chưa cảm nhận được nhiệt độ môi nàng, cái hôn này, căn bản không được coi lafh ôn.

Tử Lạc Vũ gối đầu lên vai hắn, tay nhỏ nắm lấy ngón tay thon dài của hắn mà thưởng thức, nhỏ giọng nói: “mấy ngày nay bé cưng mệt quá rồi, luôn cảm thấy nghỉ ngơi không đủ, Trì Nhạc, có phải bé cưng bị bệnh rồi không?”

Trong mắt hắn tràn đầy yêu thương, nói: “không đâu, bé cưng là vì uống rượu Hợp hoan, trong đầu có ảo ảnh nên tinh thần và thể xác đều thấy mệt mỏi, ở bên cạnh Trì Nhạc mấy ngày, sẽ từ từ khôi phục”.

“Trì Nhạc, rất lâu bé cưng không nghe ngươi đánh đàn, muốn nghe một khúc”. Nàng nhắm mắt lại, giống như muốn ngủ.

“Trì Nhạc dùng tiêu thổi một khúc cho bé cưng nghe, được không?”

Tử Lạc Vũ đột nhiên mở to mắt, gương mặt kỳ lạ nhìn hắn, giống như ngày đầu tiên biết hắn: “Thần kỳ! Ngươi còn có thể đem tiếng thổi tiêu thành tiếng đàn sao? Đến đây, bộc lộ tài năng cho muội nhìn mộtcái”.

Úy Trì Nhạc cười nhưng không cười, ngọc tiêu trong tay khẽ động, hắn để vào môi, chậm rãi vận công thổi sáo.

Tiếng đàn du dương từ ngọc tiêu trên môi Úy Trì Nhạc chảy ra, nếu không phải nàng tận mắt thấy hắnđang thổi tiên, nhất định sẽ cho rằng đây là một nhạc khúc mỹ diệu do đàn tấu ra.

Nhưng lần này khác với lần trước, mặc dù tiếng tiêu như tiếng đàn mỹ diệu, nhưng không cách nào khiến huyễn cảnh trước mắt làm nàng hài lòng.

Tử Lạc Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, lọc tất cả tạp niệm, tâm vô bàng vụ, bắt đầu niệm Thanh tâm chú.

hắn thổi một khúc rồi thôi, đem tiêu bỏ lại bên hông, đưa tay kéo thân thể nàng qua, để nàng lẳng lặn nằm trong ngực hắn “nhắm mắt dưỡng thần”.

Thân mình Tử Lạc Vũ bị khiên lên, Thanh tâm chú trong đầu thật vất vả mới thành công một lần lại bị đánh nát bấy, nàng chậm rãi mở to mắt, lúc này mới phát hiện, nàng đang nằm trong ngực Úy Trì Nhạc.

“Sao không nghỉ thêm một lát nữa?” Thấy nàng mở to mắt, Úy Trì Nhạc dịu dàng nói.


“Tiếng đàn dừng rồi, bé cưng liền không muốn nghỉ ngơi”. Lại thổi thêm mấy khúc đi! Tốt nhất là đợi nàng niệm xong mười lần thanh tâm chú hãy dừng lại.

“Trì Nhạc lại thổi một khúc nữa cho bé cưng nghe, được không?” hắn nói.

Nghe vậy, Tử Lạc Vũ bĩu môi, một khúc thì đủ cái khỉ gì?

“Trì Nhạc, ngươi có thể đem tiếng tiêu thổi thành tiếng đàn, vậy nhất định có thể đem tiếng đàn thổi thành tiếng tiêu không?” Hôm nay nhất định là không phá được Hợp hoan rồi, Tử Lạc Vũ hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“…” Vị thái tử nào đó im lặng.

Nàng đợi nửa ngày.

“Ồ! Trì Nhạc, sao ngươi không nói gì cả? Ngươi còn chưa trả lơi câu hỏi của ta đâu?” Tử Lạc Vũ lắc lắc tay hắn, không hỏi ra đáp án thì không có ý định từ bỏ.

Úy Trì Nhạc nhàn nhạt nói: “Tiếng đàn không thể gảy ra tiếng tiêu”.

“Vì sao không thể? Trì Nhạc có thể thổi tiếng tiêu thành ra tiếng đàn, vì sao không thể gảy đàn phát ra tiếng tiêu? Nhất định là ngươi chưa thử qua, ngươi không thử, sao biết là không thể chứ? Nhỡ đâu ngươi có thể đánh đàn giống tiếng tiêu, như vậy không phải rất soái sao? Trì Nhạc, ngươi nhất định phải thử một chút, bây giờ chúng ta đi mua đàn đến thử thử một chút?” Người nào dó kích động nói.

Úy Trì Nhạc vỗ trán, im lặng mà chân thật nói: “Bé cưng, gảy đàn quả thật không thể phát ra tiếng tiêu”. Đây là vấn đề thường thức, không cần phải thử.

Tử Lạc Vũ nghe thế, còn có thể vui vẻ sao? Tất nhiên nàng không quá tình nguyện, yêu nghiệt có nhiều tuyệt chiêu như vậy, còn giả bộ với nàng gì chứ? Nàng tin hắn mới lạ!

Cuối cùng, Úy Trì Nhạc bị Tử Lạc Vũ nói tới không thể làm gì khác, chỉ có thể dẫn nàng đi phố thưởng thức náo nhiệt.

Đây là lần đầu tiên Tử Lạc Vũ đi vào cửa hàng bán cầm ở cổ đại, đủ loại đàn nhưng bên ngoài chẳng khác mấy, người ngoài nghề như nàng nhìn vào chỉ thấy tùy tiện lấy cái nào cũng được.

Nhưng Úy Trì Nhạc là người trong nghề, từ trước tới nay, chưa từng có cây đàn nào có thể lọt vào mắt hắn, những thứ đàn thô ráp này, ngay cả đụng hắn cũng không muốn thử.

Ông chủ nhìn thấy Úy Trì Nhạc mặc xiêm y cẩm hoa phú quý cùng bộ dáng tuấn mỹ vô song, nghĩ mộtchút liền có thể đoán được thân phận của hắn không hề tầm thường.

Ông ta cũng biết những thứ bày bán trong tiệm không thể lọt vào mắt vị công tử kia, liền vội vàng ra nghênh đón nói: “Công tử, tiểu thư, những thứ này chướng mắt, tiệm còn một cổ cầm tốt nhất, mời hai vị chờ một lát”.

Úy Trì Nhạc gật đầu, lạnh nhạt đi tới cái ghế gần đó ngồi xuống, nhìn bé cưng sờ đông sờ tây là hắnbiết, hôm nay nếu không ôm một cái đàn về, nàng sẽ không cho hắn đi ra khỏi cửa hàng này.

Chỉ chốc lát sau, ông chủ ôm tới một cái đàn dài bị miếng vải đen che kín, động tác tỉ mỉ để cây đàn lên bàn dài trống, thận trọng mở miếng vải đen ra, một thanh Tiêu Diệp Cầm thật tốt hé ra.

Tử Lạc Vũ nhìn cây đàn này thật giống như mỹ nhân che mặt ôm tì bà, nhìn liền thích, đang chuẩn bị mở miệng cò kè mặc cả một phen, một giọng nói thanh thúy lại mở miệng trước.

“Oa! Tiêu Diệp Cầm thật xinh đẹp, chưởng quầy, đàn này bao nhiêu tiền? Bản tiểu thư muốn nó”.

Ông chủ cửa hàng cười ha hả duỗi năm ngón tay ra nói: “Năm ngàn lượng hoàng kim”.

Nữ tử áo tím đi tới cửa suýt nữa ngã sấp mặt trên mặt đất, không đứng dậy được.


“không phải chỉ là một Tiêu Diệc Cầm, giá tiền này cũng quá mắc rồi”. nữ tử kia thẳng thắn lại ồn áo nói.

“Vị tiểu thư này không thể nói như vậy được, Tiêu Diệc Cầm này làm từ gỗ cây ngô đồng hơn trăm năm, dây đàn được chọn từ những long đuôi ngựa trắng tốt nhất, vô cùng bền dẻo, năm ngàn lượng hoàng kim đã rất rẻ rồi”. Đàn này không phải giá năm ngàn lượng hoàn kim, ông ta tuyệt đối không nỡ bán, từ khi mở tiệm tới nây, Tiêu Diệp Cầm này là cây đàn cổ tốt nhất mà ông ta có.

Tử Lạc Vũ sờ sờ mũi một cái, mẹ nó chứ! Năm ngàn lượng hoàng kim cái con khỉ, nàng vẫn chỉ cần mộtthanh cầm rẻ tiền thôi! Ai nguyện ý làm dê béo chứ, ai thích hố thì hố đi…

“Chưởng quầy, Tiêu Diệp Cầm kia, bản công tử muốn”. Úy Trì Nhạc ưu nhã đứng lên, lấy từ trong ngực ra ngân phiếu năm ngàn lượng, con mắt cũng chẳng thèm chớp mà đưa ra ngoài.

Tử Lạc Vũ là tiểu mê tìa, nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy ngân phiếu trên tay Úy Trì Nhạc, nói: “Mua đồ quá tốt chính là lãng phí, chưởng quầy, đem một cây đàn thường tới đây”.

Ánh mắt của nữ tử áo tím dạo quanh Úy Trì Nhạc một vòng, mắt chẳng chớp layascais nào, nam nhân như thiên tiên nha!

“Vũ nhi, cây đàn nay không đắt lắm”. Thấy bộ dáng mê tiền của nàng, hắn cười nhỏ, đành phải lấy thêm năm ngàn lượng nữa từ trong ngực ra đưa cho chưởng quầy.

Ông chủ đưa tay ra lấy, năm ngàn lượng trong tay vị công tử đó lại bị tiểu cô nương đoạt đi.

“Điên rồi! Năm ngàn lượng còn không quý?” Tử Lạc Vũ vừa nói vừa đút ngân phiếu vào ngực.

Nữ tử áo tìm hoàn toàn sững sờ, mỹ nam thật có tiền, vừa ra tay là ngăm ngàn lượng, năm ngàn lượng dễ dàng đưa ra ngoài…

Úy Trì Nhạc lại nhìn tay mình trống không, vô cùng đau đầu, đành phải lấy thêm năm ngàn lượng nữa, lần này, lúc nàng muốn đạot đi, một tay hắn đã ôm nàng vào lòng, đưa ngân phiếu cho chưởng quầy.

“Vũ nhi đừng náo, năm ngàn lượng cũng không tính là gì, Tiêu Diệc Cầm này đáng giá”.

Nữ tử áo tím thật sự choáng váng rồi, đôi mắt thật dịu dàng, lời nói động tình, mỹ nam tuấn mỹ này đối với tiểu thiếu nữ kia thật tốt.

“Tĩnh Nhi”. Ở đằng sau có một lão già đi tới, giọng nói uy nghiêm dọa cô gái áo tim nhảy dựng, vội vàng thu hồi ánh mắt ngây người.

Sau khi ông ta đi vào, lúc nhìn thấy mặt Úy Trì Nhạc, toàn thân chấn động, gương mặt lập tức hiện ra vẻ kích động.

“Lão phu thật là tam sinh hữu hạnh, lại có thể ngẫu nhiên gặp Úy Trì Nhạc công tử ở đây”. Ông ta chắp tay hành lễ nói.

Úy Trì Nhạc chuyển mắt nhìn ông lão, giọng nói lạnh nhạt: “Thành chủ Vũ Văn gần đây khỏe chứ?”

“Nhờ hồng phúc của Úy Trì Nhạc công tử, Vũ Văn Sách gần đây rất tốt”. Mặc dù trên đầu lão già đã pha chút màu trứng, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, lúc đi vào mang theo khí phách cường giả, nhưng đứng trước mặt Úy Trì Nhạc lại thu liễm rất nhiều.

“Từ lần trước nhìn thấy công tử cũng đã hơn ba năm rồi, hôm nay ngẫu nhiên gặp được, kính mong công tử nể mặt lão phu một chút, di giá vào thành, để lão phu có cơ hội chiêu đãi công tử”.

Vũ Văn Sách là một người si nhạc, tất nhiên xem Úy Trì Nhạc giống như thần vậy, chỉ cần Úy Trì Nhạc gảy một bản, ông ta chết cũng không đáng tiếc, có điều, tới nay ông ta còn chưa có cơ hội đạt được ước nguyện.

“Tâm ý của Thành chủ Vũ Văn, Trì Nhạc nhận, nhưng mà, Trì Nhạc còn có việc phải làm, không thể trì hoãn”. Úy Trì Nhạc không nghĩ nhiều, uyển chuyển từ chối hảo ý của Vũ Văn Sách.

“Trì Nhạc, mấy ngày nay bé cưng bôn ba mệt mỏi, nghỉ ngơi cũng không tốt, ăn cũng không ngón”. Tử Lạc Vũ đáng thương nói.

thật ra, nàng cũng không muốn Úy Trì Nhạc mang nàng đi CHùa Phật Linh, nàng không muốn phụ thân nhìn thấy nàng và Úy Trì Nhạc ở cạnh nhau, nàng hy vọng mình mau phá được Hợp hoan về đoàn tụ với phụ thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận