Độc Sủng Manh Phi

Lòng tiểu cô nương vừa động, tay hắn quả thật ấm áp giống như trong tưởng tượng của nàng.

“Ta muốn Lưu Trần ca ca tát nàng một cái”. Tốt nhất là đánh cho nàng ta bỏ chạy luôn.

Hiên Viên Lưu Trần thả cánh tay “Tiêu Vũ Nhi” ra, lạnh lùng nói: “Nếu tiểu quận chúa muốn đi thì đi đi, muốn ta đánh Tiểu Vũ Nhi, thứ Lưu Trần không thể làm theo”.

"Lưu Trần ca ca, ngươi... hu hu... Ngươi không bên vực cho Vũ Nhi mà đi che chở cho cái kẻ ti tiện này”. Nàng rất buồn bực, vì sao nàng đang ở trước mặt hắn mà Lưu Trần ca ca dường như không nhìn thấy?

Tử Lạc Vũ không khách khí đẩy “Tiêu Vũ Nhi” ra khỏi cửa, ngươi chỉ là đồ giả mạo, ta không cần nhiều lời vô nghĩa với ngươi.

Thấy Hiên Viên Lưu Trần không để ý đến mình, “Tiêu Vũ Nhi” dậm chân kêu la: “Lưu Trần ca ca, mặt ta đau, giúp VũNhi xoa xoa đi”.

nói xong, nàng nâng cánh tay nhỏ hướng về phía Hiên Viên Lưu Trần đi đến.

Hiên Viên Lưu Trần kiềm chế xúc động muốn đem nàng lôi đi, gương mặt tuấn dật đã đen hơn không ít.

"Được rồi!" Tử Lạc Vũ kéo cánh tay “Tiêu Vũ Nhi” đang đặt trên đùi Hiên Viên Lưu Trần xuống nói: "Muốn cáo trạng thì đi mau đi, đừng ở chỗ này thêm mất mặt".

Tiểu cô nương bị Tử Lạc Vũ ném xuống đất, khóc lóc càng hung hăng hơn, chân bước có hơi loạn choạng, lúc sắp đi khỏi còn quay lại nói: "Tiểu cung nữ, ngươi chờ đó cho ta, phụ thân ta sẽ tới thu thập ngươi."

"không được..." Hiên Viên Lưu Trần có chút nóng nảy, Tiểu Vũ Nhi không biết đến sự nguy hiểm của nhiếp chính vương, hắn nhất định không thể để cho tiểu quận chúa đi cáo trạng...

"Trần ca ca, để nàng đi đi, ta muốn nhìn xem Tiêu Diệc Nhiên có thể vì nàng mà thu thập ta không." Tử Lạc Vũ ra vẻ chẳng hề để ý nói, nói đến ba từ "Tiêu Diệc Nhiên" kia mắt nàng hơi cay cay, trong lòng còn cảm thấy có chút đau.

Phụ thân trứng thối dám tìm một kẻ giả mạo làm đau lòng nàng.

Hiên Viên Lưu Trần nghe Tử Lạc Vũ gọi thẳng tục danh của nhiếp chính vương trong lòng âm thầm kinh hãi, nhỏ giọng nói: "Tiểu Vũ Nhi, không được gọi thẳng tục danh của nhiếp chính vương".

"Vì mao?" không phải là một cái tên sao? Vì sao không thể kêu?

"Vì mao?" Ánh mắt có chút kỳ quái, Hiên Viên Lưu Trần nghi hoặc khó hiểu.

"Vì mao chính là vì sao." Tử Lạc Vũ giải thích ngắn gọn.


Gật gật đầu, thì ra vì sao còn có thể đọc ngắn lại trở thành vì mao? Hiên Viên Lưu Trần âm thầm ghi tạc trong đầu.

"Nhiếp chính vương ở Đông Phong quốc được vạn dân kính ngưỡng, thân phận tôn quý, nàng gọi thẳng tục danh của ngài nếu bị tiểu nhân nghe thấy, lại lọt vào tai nhiếp chính vương thì đối với nàng rất bất lợi." Hiên Viên Lưu Trần nói, ánh mắt ưu sầu không giảm, hắnđang lo lắng thay cho Tiểu Vũ Nhi.

Tử Lạc Vũ bĩu môi, truyền vào tai thì cứ truyền đi, vừa vặn có thể làm cho mỹ nam vương gia biết, hiện tại nàng rất chán ghét hắn.

"Mọi người đều biết nhiếp chính vương sủng ái nữ nhi vô cùng, Tiểu Vũ Nhi vừa mới đắc tội Tiêu Vũ Nhi, ta sợ nàng sẽ gặp tai vạ, trong cung đã không còn an toàn." Hiên Viên Lưu Trần đem lo lắng trong lòng nói ra.

"Trong cung không an toàn, cũng không có nơi nào an toàn." Ra bên ngoài, nàng cũng không biết nên đi đâu.

"Tiểu Vũ Nhi nghe Trần ca ca một câu, tạm thời trở về bên người cha ngươi đi, như vậy thủ hạ của nhiếp chính vương tạm thời không thể tìm được ngươi." Mặc dù không muốn nàng rời đi như vậy, nhưng vì an toàn của nàng cũng không còn phương pháp nào khác.

Trời ạ! Phụ thân nàng không phải là nhiếp chính vương sao? Trở lại bên người hắn thì có thể tránh thoát được thủ hạ hắn phái tới truy tìm nàng? Có chuyện như vậy sao?

"Trần ca ca, đừng lo lắng, hắn sẽ không làm gì ta đâu." Đối mỹ nam vương gia, nàng cảm thấy vô cùng tự tin.

"Tiểu Vũ Nhi, Tiểu Vũ Nhi… " Hiên Viên Lưu Trần thấy nàng mang bộ dáng không sao cả, còn không có ý định rời đi lại xoay người đi vào phòng làm hắn không biết như thế nào cho phải.

Nghé mới sinh không sợ hổ, nàng còn không biết con hổ kia hung mãnh như thế nào đâu, Tiểu Vũ Nhi của hắn, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể bảo đảm an toàn cho nàng?

Suy đi nghĩ lại, lòng bàn tay hắn bất chợt nắm chặt, chỉ cần Hiên Viên Lưu Trần hắn còn một hơi thở, nhất định sẽ đảm bảo an toàn của nàng.

♣♣♣♣♣♣♣

Xe ngựa chở "Tiêu Vũ nhi" đi tới Tiêu trạch ở ngoại ô, nghênh đón tiểu cô nương là một đoàn người, một đám người tiền hô hậu ủng tiến vào đại sảnh.

"Tuyết di, ngươi có biết phụ thân của Vũ Nhi ở đâu không?", “Tiêu Vũ Nhi” hỏi vị mỹ nhân tuyệt hảo bên trong.

"Vương gia ở thư phòng." Tuyết di lãnh đạm trả lời, đối đứa nhỏ "Tiêu Vũ Nhi" này không mấy tình cảm.

"Các ngươi lui xuống trước đi! Ta đi tìm phụ thân." Nàng lấy tay nhỏ bé bụm mặt nói.


"Dạ, tiểu chủ tử." một đám người giải tán.

Trước cửa thư phòng, "Tiêu Vũ nhi" do dự nửa ngày, muốn đẩy cửa đi vào nhưng có chút không dám.

"Vào đi." Thư phòng truyền đến giọng nói lạnh lùng.

"Tiêu Vũ nhi" đẩy cửa thư phòng ra rồi đi vào, thấy tay phụ thân đang cầm bút lông sói viết trên giấy, nàng liền nhìn thoáng qua lại rụt về.

"Chuyện gì?" Ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên vẫn dừng trên giấy, trên mặt lạnh lùng, cũng không bởi vì tiểu cô nương đến mà lộ sắc mặt vui mừng.

"Phụ thân, trong hoàng cung có một tiểu cô nương ức hiếp Vũ Nhi." Nàng nói nhỏ như muỗi kêu, thời điểm phụ thân nghiêm mặt làm nàng thực sợ hãi, cũng không dám làm càn trước mặtphụ thân.

Chỉ khi phụ thân cười với nàng, nàng mới dám đòi hắn ôm một cái, nhưng thật kỳ quái! Có đôi khi phụ thân đối nàng ôn nhu gấp trăm lần, có đôi khi lại lạnh lùng giống người ngoài, nếu không phải vẫn là gương mặt kia, nàng thực hoài nghi mình có hai phụ thân.

"Ức hiếp ngươi?" Tiêu Diệc Nhiên giương mắt nhìn qua sườn mặt tiểu cô nương, năm dấu tay đã không còn rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút.

"Vâng, nàng ta đánh Vũ Nhi đau quá, phụ thân." Tiểu cô nương ủy khuất, rơi vài giọt nước mắt muốn khiến cho phụ thân đau lòng.

"Đêm nay theo bổn vương vào cung." nói xong hắn thản nhiên thu hồi tầm mắt, tay cầm bút tiếp tục viết.

"Tiêu Vũ Nhi" vui vẻ, nhất định là phụ thân muốn vào cung giúp nàng đòi lại công đạo, nhưng mà phụ thân cũng không định ôm nàng.

"Phụ thân...." Tiểu nữ oa còn muốn nói gì đó.

"đi ra ngoài." Tiếng quát lạnh lẽo truyền đến dọa nàng lùi về sau, đành cúi đầu rời khỏi thư phòng.

♣♣♣♣♣♣♣

Mặt trời khuất sau ngọn Tây Sơn, hoàng cung nghênh đón hai vị khách quý, lão hoàng đế cười hớ hớ phân phó xuống, truyền cho tất cả hoàng tử đến dự yến.

Trong tiểu viện thanh nhã, vài cung nữ thái giám quỳ trước cửa phòng Hiên Viên Lưu Trần.


"Thất hoàng tử, van ngài phát lòng từ bi, hãy đi cùng đám nô tài!" Trần công công cầm phất trần nói.

"Thất hoàng tử, ngài không đi, nương nương nhất định sẽ trừng phạt đám nô tài, van cầu ngài." một cung nữ dập đầu nói.

Hiên Viên Lưu Trần đưa lưng về phía cửa, tay hắn đang nắm bàn tay nhỏ bẻ của Tử Lạc Vũ, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng,dường như không nghe âm thanh van nài của đám thái giám cung nữ ngoài cửa.

Đêm nay hắn nhất định không đi, phải ở trong này bảo vệ Tiểu Vũ Nhi, nếu người của nhiếp chính vương đến bắt thì phải bắt luôn cả hắn.

Đám người ngoài cửa thấy thất hoàng tử không để ý đến bọn họ càng dập đầu mạnh hơn, bị thương so với rơi đầu thì tốt hơn nhiều lắm, nương nương nói, đêm nay bọn họ không thể khiến thất hoàng tử tham gia cung yến thì sẽ lấy mạng chó của họ.

Mệnh nô tài vốn ti tiện như chó dại, sinh tử đều nằm trong tay những người quyền quý.

"Trần ca ca, ngươi đi đi! Đừng làm khó dễ bọn họ." Nhìn bộ dáng dập đầu chảy máu của đám người bên ngoài, Tử Lạc Vũ có chút không đành lòng, nàng sống ở xã hội bình đẳng, mỗi con người đều được tôn trọng như nhau.

"Tiểu Vũ Nhi… " Hiên Viên Lưu Trần nói đầy lo lắng.

"Ta sẽ không có việc gì." Tử Lạc Vũ cười cười để hắn yên tâm.

Xe ngựa quý giá chậm chậm tiến vào trung cung, theo đó là thanh âm nghênh đón của thái giám, lão hoàng đế cùng một đám hoàng tử trên mặt đầy ý cười.

Nếu có được sự tương trợ từ nhiếp chính vương, giang sơn gia tộc Hiên Viên còn phải lo lắng gì nữa? Tiêu Diệc Nhiên quyền thế hơn người, thống lĩnh tam quân, nhưng cũng chỉ là một nô bộc của Hiên Viên gia, cả đời vì gia tộc Hiên Viên mà cống hiến.

Hoàng thượng cùng nhóm hoàng tử suy tư, bước tiếp theo nên đi thế nào để thu được lợi ích từ cung yến hôm nay.

Xe ngựa ngừng hẳn, Tiêu Diệc Nhiên một thân huyền bào xuống trước, theo sau hắn còn có một tiểu nữ oa chui ra, trên người là cẩm y vàng nhạt dùng tơ lụa thượng thừa của Đông Phong quốc mà chế thành.

Nguyệt Sắc vội nghiêng người ôm tiểu nữ oa xuống xe ngựa đi theo phía sau chủ tử, đặt nàng bên cạnh chỗ ngồi của vương gia.

"Bổn vương nghe nói, Vũ Nhi bị ức hiếp." Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng phun ra một câu, đem không khí náo nhiệt của yến hội giảm thấp tột cùng.

Lão hoàng đế chưa nghe báo việc này, nụ cười trên mặt cứng ngắt, gân xanh nổi lên, giả bộ giận: "Là ai? thật to gan, dám ức hiếp tiểu quận chúa, chán sống rồi sao?"

Lão hoàng đế cùng nhiếp chính vương nhắc tới việc này, Quý phi lập tức nói.

“Hoàng thượng, ngài có điều không biết, là thất hoàng tử của chúng ta a! hắn cưới một tiểu vương phi, bình thương kiêu ngạo, ương ngạnh, không để ai vào mắt. Vài ngày trước đó còn đánh hoàng nhi của thần thiếp đầu rơi máu chảy, ngay cả thập tam hoàng tử cũng bị tiểu vương phi này đánh vỡ đầu”. Bạc Quý phi là mẹ ruột của ngũ hoàng tử, lần trước nhìn thấy con trai bảo bối bị Tử Lạc Vũ đánh chảy máu liền ghi hận lên thất hoàng tử cùng tiểu cung nữ ti tiện kia.

không ngờ là tiểu cung nữ ti tiện kia lại chính là tiểu vương phi của thất hoàng tử, kẻ không xem ai ra gì. Như vậy cũng tốt, lần này đắc tội tiểu quận chúa, nhiếp chính vương nhất định sẽ lột da nấu xương tiện nhân ngươi.


“Hoàng thượng, Trần nhi và cung nữ ti tiện kia không có quan hệ như thế, là tiểu cung nữ kia không biết xấu hổ quấn lấy Trần nhi không tha, xin hoàng thương minh giám!” Vân Quý phi vội vàng chối bỏ quan hệ của Hiên Viên Lưu Trần cùng tiểu cung nữ kia.

“Ai ôi! Vân Quý phi, ngươi không cần phải bao biện giúp thất hoàng tử, là chính hắn thừa nhận còn thể giả sao? Toàn bộ người trong cung, ngay cả cung nữ thái giám đều biết a”. Bạc Quý phi cười trào phúng.

“Bạc Oản Tâm, ngươi không nên vì tiểu quận chúa thích Trần nhi của ta liền cố ý nói xấu nó, chứng cứ đâu?”, Vân Quý phi lớn giọng quát.

Trừ bỏ vài người biết “Tiêu Vũ Nhi” cả ngày đuổi theo Hiên Viên Lưu Trần, những người còn lại, bao gồm cả lão hoàng đế đều cả kinh.

Bạc Quý phi bị Vân Quý phi nói như vậy trên mặt nghẹn đỏ bừng, vừa định mở miệng nói gì đó lại bị lão hoàng đế nhìn với ánh mắt cảnh cáo, liền ngoan ngoãn im miệng.

“Ha ha, tiểu cung nữ kia giao cho nhiếp chính vương xử trí vậy, hoàng nhi của trẫm làm sao có thể thích một tiểu cung nữ được chứ? Thích thì cũng sẽ thích người như tiểu quận chúa xinh đẹp đây”. Lão hoàng đế vuốt râu cười hớn hở.

Hiên Viên Lưu Trần ở một bên thấy thế cục không tốt liền chờ cơ hội giúp Tiểu Vũ Nhi một phen, nhưng nghe mẫu phi cùng phụ hoàng nói như vậy liền không nhịn được.

Đẩy xe về phía trước, hắn đúng mực nói: “Phụ hoàng, nhi thần không có tình cảm với Tiêu Vũ Nhi”.

Nghe vậy, lão hoàng đế bắn ra ý cảnh cáo, thật sự là một đứa ngu ngốc.

“Trần nhi, đừng nói bậy, tiểu quận chúa là viên ngọc quý trên tay vương gia, được nàng xem trọng là phúc phần của con”. Vân Quý phi ra sức nháy mắt với Hiên Viên Lưu Trần ý bảo hắnkhông được đắc tội với nhiếp chính vương.

“Thất hoàng tử, ta khuyên ngươi đừng vì tiểu cung nữ ti tiện kia mà đắc tội nhiếp chính vương, nàng ta làm sao có thể so được với tiểu quận chúa chứ? Tiểu quận chúa là bảo vật vô giá của vương gia đó”. Tô Quý phi ra vẻ khuyên nhủ, ngoài mặt là đang nói giúp Vân Quý phi nhưng thực chất là kích thích Hiên Viên Lưu Trần chọc giận hoàng thượng và nhiếp chính vương.

"Tiêu Vũ nhi" nghe đám Quý phi nương nương nhóm khen ngợi, phía sau như muốn mọc một cái đuôi vẫy vẫy, cái miệng nhỏ nhắn cũng giơ lên đôi chút, cảm thấy bản thân tài trí hơn người.

"Đúng vậy! trên đời này, còn có ai có thể được như quận chúa chứ? Có thể được nhiếp chính vương ôm trong lòng trừ bỏ tiểu quận chúa, không có người thứ hai". Vân Quý phi tiếp lời mục đích là nói cho Hiên Viên Lưu Trần nghe, đứa con này, trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ, mẫu phi chỉ có một mình ngươi nếu vì đắc tội nhiếp chính vương mà chịu thương tổn, mẫu phi sống sao được đây?

"Phụ thân, ôm một cái.", "Tiêu Vũ nhi" đang đắc ý dào dạt đứng lên dường như muốn chứng minh cái gì, giơ hai tay nhỏ hướng tới Tiêu Diệc Nhiên.

Mọi người thấy vậy, đều khen tiểu quận chúa thông minh đáng yêu,tất cả đều mở to hai mắt xem khối băng ngàn năm này thương yêu tiểu quận chúa như thế nào.

Tiêu Diệc Nhiên ngồi ghế trên, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, vẻ mặt không thay đổi làm người ta không đoán ra cảm xúc của hắn.

Lúc này, xa xa truyền đến thanh âm nữ hài non nớt: "Phụ thân, ôm một cái."

Ngón tay đang gõ trên mặt bàn chợt dừng lại, con ngươi bình tĩnh của Tiêu Diệc Nhiên gợn sóng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận